Gia đình tôi đã trải qua khoảng thời gian vô cùng khó khăn. 16 năm trước, cha tôi đang làm việc tại công trường thì bất ngờ ngất xỉu. Sau khi đi khám, bác sĩ chẩn đoán ông bị ung thư. Để cứu chữa cho cha, mẹ tôi đã phải chạy vạy khắp nơi vay mượn tiền bạc từ họ hàng, bạn bè nhưng vẫn không đủ. Cuối cùng, mẹ đành ngậm ngùi bán đi căn nhà đang ở với giá rẻ mạt.
Gom góp được hơn 400 triệu, mẹ tôi dồn hết cho ca phẫu thuật và vài đợt hóa trị của cha. Nhưng ông trời không thương xót gia đình tôi, tế bào ung thư của cha tôi bất ngờ di căn. Sau 3 tháng điều trị tại bệnh viện, số tiền ít ỏi cũng cạn kiệt, cha tôi qua đời vì bệnh tình ngày càng trở nặng.
Bán nhà xong, mẹ đưa chị em tôi về sống cùng bà nội. Thế nhưng, bà nội tôi liên tục gây khó dễ, rồi đuổi 3 mẹ con tôi ra khỏi nhà.
Thật ra, bà nội không cấm cản chúng tôi về nhà, nhưng chung sống với bà, chúng tôi luôn bị bắt nạt và chèn ép, không thể chịu đựng thêm được nữa nên đành phải ra đi.
Ban đầu, mẹ tôi dự định sẽ thuê nhà ở thị trấn, nhưng số tiền ít ỏi còn lại sau đám tang cha không đủ để trang trải cuộc sống cho 3 mẹ con. Hơn nữa, mẹ tôi cũng không được học hành tử tế nên không xin được việc làm.
Biết được hoàn cảnh của chúng tôi, cậu tôi sống ở huyện bên đã lập tức đến đón 3 mẹ con tôi về nhà. Đúng là nhà mẹ đẻ là nơi nương tựa cuối cùng của người phụ nữ, về nhà cậu, 3 mẹ con tôi được đối xử rất tốt. Cậu cho chúng tôi mượn căn nhà cũ để ở, tiền nước, tiền điện cũng không lấy của chúng tôi một đồng.
Mẹ tôi muốn đưa chút tiền cho cậu nhưng bị cậu từ chối: "Chúng ta là người một nhà, không cần phải khách sáo như vậy!".
Cậu tôi là người có tài kiếm tiền, từ sớm đã mua được nhà ở trên huyện, ông bà ngoại cũng theo cậu lên đó sinh sống. Nhà cũ ở quê chỉ còn lại 3 mẹ con tôi. Trước đây, đất ruộng của nhà cậu đều cho hàng xóm thuê, từ ngày chúng tôi đến, cậu lấy lại để mẹ tôi canh tác. Nghe nói, để lấy lại số đất đó, cậu tôi đã phải bồi thường cho hàng xóm một khoản tiền không nhỏ.
Khi chị em tôi học cấp 2, chúng tôi có thể tự đạp xe đến nhà cậu chơi vào mỗi cuối tuần. Lần nào tới, cậu mợ đều đón tiếp nồng nhiệt, sinh nhật lần đầu tiên trong đời tôi cũng do cậu tổ chức, chiếc bánh kem đầu tiên tôi được ăn là do mợ mua cho. Có thể nói, cậu mợ đối xử với 3 mẹ con tôi rất tốt.
Mẹ tôi luôn muốn báo đáp ân tình của cậu. Thỉnh thoảng mẹ sẽ bảo chị em tôi mang trứng gà, rau củ, trái cây cho cậu. Vào những dịp lễ Tết, mẹ đều dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chuẩn bị rất nhiều món ngon để đón cậu mợ về. Nhưng mỗi lần cậu về, cậu lại giống như khách quý, lúc đến thì mang theo rất nhiều quà, lúc về lại dúi cho mẹ tôi một khoản tiền. Điều này khiến mẹ tôi rất ngại ngùng, không biết phải cảm ơn cậu như thế nào.
Ảnh minh họa
Sau này, ông bà ngoại lần lượt lâm bệnh, phải nằm liệt giường. Cậu mợ thì bận rộn công việc nên mẹ tôi đã đứng ra chăm sóc ông bà đến khi họ qua đời. Trong suốt thời gian đó, cậu mợ không phải nhọc lòng lo lắng gì, mọi việc nặng nhọc đều do một tay mẹ tôi làm hết. Đặc biệt là năm cuối đời của bà ngoại, bà bị lẫn, liệt nửa người, vệ sinh cá nhân không tự chủ được. Mẹ tôi vì chăm sóc bà mà tóc bạc trắng cả đầu. Cũng chính vì vậy mà mẹ tôi bị ràng buộc ở quê, không thể đi đâu được.
6 năm trước, sau khi hai chị em tôi lần lượt kết hôn, ổn định cuộc sống ở trên thành phố, chúng tôi muốn đón mẹ lên ở cùng để tiện chăm sóc nhưng mẹ đều từ chối. Mẹ muốn ở lại thay cậu tôi trông nom căn nhà cũ và mảnh đất ấy.
Năm ngoái, một tuyến đường được quy hoạch xây dựng đi qua làng, toàn bộ ngôi nhà và một phần đất của cậu tôi nằm trong diện giải tỏa. Vì cậu đã chuyển hộ khẩu lên thành phố nên tiền đền bù được chuyển vào tài khoản của mẹ tôi. Tổng số tiền bồi thường là 2,6 tỷ.
Nhận được số tiền bồi thường, mẹ tôi không hề có ý định chiếm đoạt mà muốn đưa hết cho cậu. Nhưng cậu tôi nhất quyết không nhận, cậu nói căn nhà này từ lâu đã là nhà của mẹ tôi. Hơn nữa, cậu còn nói rằng mẹ tôi đã hết lòng chăm sóc ông bà ngoại đến lúc nhắm mắt xuôi tay, vậy nên số tiền này càng phải là của mẹ tôi.
Mẹ tôi vẫn kiên quyết muốn chia cho cậu một phần. Cuối cùng, để mẹ an lòng, cậu đề nghị mẹ tôi dùng 2 tỷ mua một căn nhà khác, 600 triệu còn lại thì cậu sẽ cầm 100 triệu, còn lại 500 triệu mẹ tôi gửi ngân hàng lấy tiền lãi mà chi tiêu.
Tuy nhiên, 100 triệu đó, sau này cậu lại mua đủ ti vi, tủ lạnh, máy giặt, điều hòa đến bàn ghế giường tủ cho mẹ tôi, thế là coi như cậu không lấy một đồng nào.
Cách đây 4 tháng, mẹ tôi đã mua được nhà mới trong ngõ trên huyện, cũng gần nhà cậu mợ. Mẹ tôi nói với 2 chị em tôi rằng căn nhà này mặc dù đứng tên mẹ, nhưng sau này mẹ mất đi sẽ lập di chúc để lại cho em họ - con trai lớn của cậu và dặn 2 chị em tôi không được tranh giành với em ấy.
Tôi và em gái đều đồng ý với quyết định của mẹ. Bởi vì nếu năm xưa không có cậu cưu mang, đối xử tốt với 3 mẹ con tôi như vậy, có lẽ gia đình tôi đã không thể có được cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay.