Tôi lấy chồng năm 29 tuổi. Khi ấy, thu nhập gộp của hai vợ chồng khoảng 25 triệu/tháng, vừa đủ sống, vừa dè sẻn được chút ít. Chúng tôi thuê trọ ở Thanh Xuân, căn hộ tầng 5 không thang máy, mùa hè nóng hầm hập. Tôi thường xuyên mất ngủ vì tiếng xe máy nẹt ga ngay dưới cửa sổ.
Khi biết mình có thai, tôi rơi vào cảm giác hoảng hốt – không chỉ vì sắp làm mẹ, mà vì chúng tôi vẫn… chưa có nhà.
Tôi không dám vay nợ nhiều, cũng không dám mơ đến các dự án mới đang rao bán rầm rộ ở Hà Đông, Mỹ Đình. Tôi nghĩ đơn giản: “Có nhà là tốt rồi, miễn không phải thuê trọ”.
“Cắn răng mua” một căn tập thể cũ vì nghĩ miễn có sổ đỏ là ổn

Sau gần 2 tháng đi xem nhà, chúng tôi chọn một căn hộ 45m² trong khu tập thể đã xây gần 50 năm. Căn nhà tầng 5, có 2 phòng ngủ nhỏ, nội thất đã cũ nhưng sổ đỏ đầy đủ. Giá lúc đó là 1,45 tỷ đồng – tính ra khoảng 26 triệu/m², khá mềm so với mặt bằng chung.
Với 950 triệu tiết kiệm và 500 triệu vay ngân hàng, tôi tự nhủ: “Ổn rồi. Có nhà, có con, một khởi đầu yên ổn”.
Nhưng sau 6 năm sống ở đó, tôi phải thừa nhận – đó là một quyết định sai lầm. Không phải vì căn hộ hỏng hóc gì. Mà vì nó… không phải là một nơi phù hợp để nuôi dạy trẻ nhỏ.
Không gian quá tải: Mỗi mét vuông đều chật chội
Lúc mới dọn về, tôi thấy ổn. Nhưng khi con bắt đầu biết chạy nhảy, tôi mới nhận ra: chúng tôi không có chỗ cho con được là… một đứa trẻ.
Phòng khách đồng thời là chỗ để bàn ăn, bàn làm việc, giá sách và kệ TV. Chồng tôi làm việc về muộn, tôi thì tranh thủ kê chiếu giữa nhà cho con chơi lego. Cơm nước xong, cả nhà lại dọn chiếu, dọn đồ chơi để có chỗ ngồi ăn. Xong bữa lại dọn bàn ăn để con ngồi học, rồi lại cất sách vở để kéo giường ra ngủ.
Không có không gian linh hoạt. Mọi thứ dẫm chân nhau. Một đứa trẻ 5 tuổi không thể chơi 10 phút mà không bị nhắc: “Cất đi để bố làm việc”, “Không được chạy, mẹ đang nấu”, “Im lặng, để yên cho bố họp Zoom”.
Tôi đã từng nghĩ 45m² là đủ. Nhưng khi có con, tôi mới hiểu: đủ không chỉ là diện tích – mà là cách không gian đó phục vụ cho sự phát triển của cả gia đình.

Sân chơi biến mất, môi trường xuống cấp
Khi mới dọn về, khu nhà có một sân nhỏ lát gạch – vài ông bà chiều chiều bế cháu ra hóng mát. Nhưng chỉ sau 2 năm, sân đó biến thành bãi đỗ xe máy, ô tô con. Cây xanh bị chặt bớt để “mở lối đi”, ghế đá thì bong tróc, rác vứt ngay chân cột điện.
Tôi không dám để con xuống một mình. Thậm chí có hôm đi làm về muộn, thấy thanh niên tụ tập dưới sân, hút thuốc rồi vứt đầu lọc ngay cạnh xe tôi. Không ai quản lý, cũng chẳng có bảo vệ túc trực.
Một lần, có người lạ bấm chuông nhà tôi, hỏi “giao hàng” – nhưng tôi không đặt gì cả. Lúc đó tôi rùng mình nghĩ: “Nếu mình không ở nhà, liệu con có an toàn không?”.
6 năm sau: Căn nhà không còn là “tổ ấm”, mà là nơi khiến tôi mỏi mệt

Tôi từng nghĩ: mua được nhà là “an cư”, là yên ổn. Nhưng thực tế là:
- Tôi không dám mời bạn của con đến chơi vì không có chỗ.
- Tôi luôn phải tìm cách “dọn dẹp cảm xúc” trước khi nổi cáu với con chỉ vì đồ chơi vương vãi.
Và tôi thấy mình bị mắc kẹt trong chính căn hộ do mình lựa chọn, dù ngày ấy tôi tưởng mình đã rất cân nhắc.
Tôi từng rao bán căn nhà này. Giá thị trường hiện tại của tập thể cũ đã tăng, không đến mức “lỗ” – nhưng thanh khoản thì rất chậm. Người mua e ngại tình trạng pháp lý không rõ ràng, hạ tầng cũ kỹ, khu nhà chưa có thang máy và thiếu chỗ đỗ xe.
Giá như ngày ấy tôi nhìn xa hơn
Nếu có ai hỏi tôi điều gì khiến tôi hối tiếc nhất khi làm mẹ, tôi sẽ nói thẳng: Đó là đã không nghĩ đến không gian sống cho con ngay từ đầu.
Hồi đó, tôi chỉ lo tài chính. Tôi sợ nợ ngân hàng, sợ gồng gánh. Nhưng đổi lại là gì?
- Một đứa trẻ lớn lên trong căn hộ luôn phải “giữ yên lặng”.
- Một gia đình phải “nhường nhau từng mét vuông” để sống.
5 bài học rút ra cho người mua nhà lần đầu
1. Đừng chọn nhà chỉ vì “giá rẻ mà có sổ đỏ” | Nhà rẻ thường đi kèm hạ tầng xuống cấp, tiện ích kém, không phù hợp với gia đình có trẻ nhỏ | Hãy cân nhắc tổng giá trị sống, chứ không chỉ giá tiền |
2. Ưu tiên không gian sống hơn vị trí trung tâm | Không gian thoáng, có chỗ chơi cho con, khu dân cư an toàn – quan trọng hơn chuyện gần chỗ làm | Xa hơn 15 phút đi lại nhưng sống dễ chịu, còn hơn bức bối suốt ngày |
3. Hỏi thật kỹ về quy hoạch, pháp lý và cộng đồng dân cư | Nhà cũ có thể vướng quy hoạch “treo” hoặc không được ngân hàng hỗ trợ vay khi bán lại | Kiểm tra kỹ thông tin từ địa chính, đừng chỉ tin lời môi giới |
4. Tưởng tiết kiệm vài trăm triệu – nhưng chi phí ẩn có thể nhiều hơn | Chung cư cũ dễ phát sinh sửa chữa, cải tạo, không có thang máy, chi phí vận hành không minh bạch | So sánh kỹ: bỏ thêm 200–300 triệu có thể được sống chất lượng gấp đôi |
5. Đừng ra quyết định khi chưa hình dung được đời sống sau này | Khi chưa có con, bạn dễ đánh giá sai nhu cầu tương lai | Hãy đặt câu hỏi: “Đứa trẻ sẽ lớn lên thế nào trong căn nhà này?” trước khi đặt bút ký |
Lời nhắn gửi từ một người mẹ đã đi qua 6 năm “nhà thì có mà không hề dễ sống”

- Đừng mua nhà chỉ vì sợ thuê trọ. Ở thuê 2–3 năm để tìm được nơi phù hợp đáng giá hơn nhiều so với mua vội một căn chỉ vì có tiền.
- Đừng nghĩ “có sổ đỏ là xong”. Hãy nghĩ đến tiện ích, không gian cộng đồng, chất lượng dân cư, khả năng giữ giá.
- Đừng đánh đổi tuổi thơ của con chỉ vì tiết kiệm được 300–500 triệu. Sau này bạn sẽ thấy: sự phát triển lành mạnh, vui vẻ của một đứa trẻ mới là khoản đầu tư lời nhất.
Tôi đang chuẩn bị bán căn hộ. Không phải vì mất giá, mà vì tôi không muốn tiếp tục đánh đổi tuổi thơ của con lấy sự tiện đường đi làm hay cảm giác “ở trung tâm cho oai”. Căn nhà này không còn phù hợp với những gì tôi muốn cho gia đình mình nữa.
Tôi từng chọn “ổn thôi, miễn có nhà”. Nhưng giờ tôi muốn chọn đúng – vì tôi đã làm mẹ. Và tôi biết, một mái nhà không chỉ là chỗ trú ngụ, mà còn là nơi gieo hạnh phúc đầu đời cho con.
Bài viết ghi theo chia sẻ của nhân vật