Dưới đây là bài chia sẻ trên nền tảng Zhihu cho chủ đề: "Bệnh trầm cảm được chữa lành là loại cảm giác gì?".

Là một người từng có vấn đề về tâm lý, tôi hẳn cũng đủ tư cách để trả lời câu hỏi này.

Hiện tôi đã hơn 30 tuổi, độ tuổi chẳng phải nhỏ nhắn để bị phán xét là "Giới trẻ thời nay không làm gì cũng lắm thứ bệnh tâm lý!".

Tôi luôn tin rằng ở bất kỳ độ tuổi nào, một khi con người đã bất ổn thì bản thân họ đã tồn tại sẵn mầm bệnh nào đó.

Tôi không dám nói bản thân từng bị trầm cảm, vì tôi không hề đi khám bác sĩ, cũng không có bất kỳ kết luận nào thể hiện tôi mắc căn bệnh ấy. Song tôi thừa nhận, trước đây, tinh thần của mình không hề ổn một chút nào.

Nguyên nhân là gì? Nhiều người có lẽ cũng không thể đồng cảm được, vì quan điểm và cách sống của mỗi người là khác nhau.

Còn biểu hiện ra sao? Là mỗi ngày trôi qua như "xác sống biết đi", đi làm rồi về nhà như một cái máy, không tìm thấy động lực và ý nghĩa cuộc đời. Nhiều lúc chỉ muốn chết đi cho xong, để không phải suy nghĩ vẩn vơ, không bị sự tiêu cực tiếp cực giày vò. Sức khỏe sa sút trầm trọng, lo sợ bản thân sẽ ngủ không tỉnh dậy trong phòng trọ một mình, không ai phát hiện....

Song cũng có thể chỉ là tôi suy nghĩ quá nhiều, quá tiêu cực... Nhưng nghĩ lại thật hoảng sợ, giai đoạn ấy thật sự kinh khủng. Sự bất ổn của tôi lớn đến mức mặc dù tôi không thể hiện bất cứ điều gì ra ngoài, thậm chí còn cười nói vui vẻ, nhưng một vài đồng nghiệp và bạn bè thân thiết cũng nhận ra.

874f4742fb97eff934df03c3e25b5a60-17035223100911101857443-1703589405577-1703589405978483641757.jpg

May mắn thay, có một vài sự thay đổi trong cuộc sống giúp tôi dần tươi tỉnh, nghĩ thoáng và lạc quan hơn. Thế là "bệnh trầm cảm" của tôi cũng được chữa lành.

Nghe tôi nói, có lẽ nhiều người thấy chẳng có gì to tát, nhưng câu chuyện ở đây đã được lược bỏ đi rất nhiều, bởi lẽ không muốn khiến người đọc bị ảnh hưởng bởi sự tiêu cực mà thôi.

Quay trở lại câu hỏi ở trên. Nếu hỏi "Bệnh trầm cảm được chữa lành là loại cảm giác gì?". Tôi xin trả lời rằng: Là đã có sức lực!

Có sức để thức dậy, rời giường, tắm rửa, mặc quần áo, đi bộ, ăn cơm, nghe nhạc, thu dọn nhà cửa, giặt giũ...

Có sức để giao tiếp xã hội. Cùng mấy đứa bạn đi shopping; ngồi ăn hamburger, ăn đùi gà trong tiệm; bàn luận về những idol mình yêu thích, về những bộ phim hay...

Có sức để đi làm. Có thể bình tĩnh ngồi trước máy tính gõ chữ, viết bài, lên kế hoạch, đi theo đúng tiến độ công việc, thương lượng với đối tác, vui vẻ với đồng nghiệp, cho dù có phát sinh mâu thuẫn cũng có thể bình tĩnh hóa giải...

Có sức để yêu đương. Nắm tay với người mình thích, tin rằng mình xứng đáng được yêu thương, dám nghĩ đến tương lai sau này...

Sức lực ở đây có nghĩa là thể trạng và cũng có nghĩa là ý chí tinh thần.

177c42d1c09f4d341c1f0b1b1443a36c-170352231009072556208-1703589408039-1703589408968842317163.jpg

Ở giai đoạn khó khăn nhất, tôi không hề có sức lực để làm gì cả, cũng không có bất kì khát khao nào. Mỗi ngày, đến lúc ngủ là tôi cứ tưởng tượng mình đang nằm trên một tầng lầu cao, bốn bên là khung cảnh sụp đổ, không có người nào cả, trống vắng như cái chết rơi vào cõi hư vô.

  • 1690275024-36340911013245313984431763417132276704113132n-1690287472740-1690287473122795380206-48-0-498-720-crop-16902876208731313253561.png

    Bạn có bức ảnh "chữa lành" nào giữ mãi trong điện thoại? Cũng giống như 7 tấm hình này, chứa đựng rất nhiều nỗi niềm phía sau!

Khi đó, trong đầu bao trùm nỗi sợ hãi từng chút một, thế mà thật nực cười là nó lại khiến lòng người trở nên an tâm, nghĩ rằng lần nhắm mắt này có phải sẽ không bao giờ tỉnh lại không.

...

Hiện tại, tôi không còn nghĩ gì nữa, nằm lướt điện thoại, xem một vài tin tức, vài đoạn văn, đọc mấy trang sách, thế là mơ màng thiếp đi lúc nào không hay.

Tôi bắt đầu tin vào điều: “Mình sẽ tỉnh lại mỗi buổi sáng”.

Tôi bắt đầu tin rằng quá khứ đã không thể đánh gục bản thân thì những gì phía trước cũng đừng hòng khiến tôi bị tổn thương.

Trước mắt, không cần lo lắng một thứ gì cả, có núi thì vượt núi, có đèo thì băng đèo, có thảm cỏ rợp hoa thì nằm xuống nghỉ ngơi ngắm trăng, không có người đợi mình thì tự trở thành trái núi vững chãi để không cần dựa dẫm vào ai.

Tôi đã đứng dậy được rồi. Các bạn cũng tìm cách leo lên từ đáy sâu tăm tối đi nhé!

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022