Trong ngày nạp tài rồi đến lễ rước dâu 22/10, mạng xã hội liên tục lan truyền các đoạn clip ghi lại khoảnh khắc thiếu gia Nguyễn Viết Vương chăm chú dõi theo bạn đời: Đi ba bước lại ngoái nhìn, liên tục nắm tay, khi cô dâu xúc động rơi nước mắt thì anh lập tức nghiêng người lau nước mắt, vỗ về thật khẽ; ngay cả nụ cười đỉnh điểm hạnh phúc của chú rể cũng khựng lại một nhịp khi quay sang thấy vợ mình đang xúc động, để rồi ánh mắt lặng đi, dịu xuống, như một lời thì thầm "anh ở đây".
Những chi tiết tưởng nhỏ ấy bỗng trở thành "đắt giá" nhất lễ cưới: Người đã lập gia đình nhìn thấy thì xúc động vì hiểu, còn người chưa cưới thì cứ ước ao mãi một bờ vai biết lắng nghe cảm xúc của mình. Báo chí cũng ghi nhận không khí ấm cúng, nhiều khoảnh khắc ngọt ngào, trong đó có lúc chú rể ân cần dỗ dành Đỗ Thị Hà khi cô xúc động tại nhà gái sáng 22/10.
Nguồn: Linh Le Chi Photography
Lễ cưới của Hoa hậu Việt Nam 2020 diễn ra đúng tinh thần chỉn chu, đằm thắm của hai gia đình, bắt đầu bằng lễ nạp tài ở quê nhà Thanh Hóa rồi đến lễ rước dâu sáng 22/10. Những khung hình đầu tiên cho thấy cô dâu rạng rỡ trong tà áo cưới truyền thống, còn chú rể lịch lãm, nhưng đáng nhớ nhất không phải váy vóc hay vest mà chính là cách cả hai tương tác: Tay nắm tay, mắt dõi mắt, liên tục trao đổi những tín hiệu rất nhỏ chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Tại nhà gái, nghi lễ diễn ra trang trọng, cô dâu chú rể mời trà họ hàng giữa bầu không khí thân tình; câu chuyện phụ huynh đôi bên cũng gây chú ý khi mẹ chú rể - phu nhân Tập đoàn Sơn Hải mang cơi trầu, đội nón lá vào nhà xin dâu theo đúng lệ, qua đó cho thấy sự am hiểu lễ nghi và sự tinh tế trong cách cưới hỏi của gia đình bên trai.

Về phần tổng thể tổ chức, đám cưới của cặp đôi còn gây "lụi tim" bởi sự chỉn chu vượt chuẩn: Từ rạp cưới quy mô lớn dựng tại khu vực gắn với một siêu dự án hạ tầng nghìn tỷ của Sơn Hải cho đến câu chuyện hậu trường được chuẩn bị kỹ lưỡng nhiều ngày, tất cả làm nền cho khoảnh khắc "ánh mắt chú rể" trở thành điểm nhấn cảm xúc trung tâm.
Sáng 22/10, báo chí trong nước đồng loạt đăng tải hình ảnh rước dâu: Mẹ cô dâu trao con gái ra xe hoa trong vòng tay nghẹn ngào; còn chú rể, giữa nụ cười rạng rỡ của ngày vui, vẫn không quên cúi thấp người đỡ váy, ghé sát hỏi han, mỗi chuyển động đều ưu tiên cảm xúc của vợ - những chi tiết được phóng viên mô tả là "ân cần dỗ dành" khi cô dâu xúc động.


Sự tinh tế ấy càng nổi bật khi đặt cạnh những đề tài "ồn ào" bên lề như chiếc quần vest có độ dài gây tranh luận; bởi rốt cuộc, câu chuyện cưới hỏi không nằm ở vài centimet ống quần, mà ở vài centimet khoảng cách giữa hai bàn tay luôn tìm nhau giữa đám đông, và ở vài giây chú rể dừng nụ cười để kịp lau một giọt nước mắt.
Nhìn lại toàn bộ hành trình, từ buổi lễ nạp tài trước đó, nơi bài phát biểu của hai gia đình lan truyền mạnh mẽ đến khoảnh khắc đoàn nhà trai sang xin dâu đúng lễ, rồi rước dâu về nhà chồng trong sự chứng kiến của đông đảo bạn bè, họ hàng, có thể thấy hai chữ "chu toàn" bao trùm. Chu toàn trong nghi thức (đủ lễ đủ nghi, thuận theo phong tục địa phương), chu toàn trong tổ chức (rạp cưới lớn, đường đi lối lại, nhân sự điều phối), và chu toàn trong cảm xúc – thứ vốn khó sắp đặt nhất nhưng lại được thể hiện tự nhiên qua từng hành động của chú rể.
Ở tầng sâu hơn, "ánh mắt chú rể" khiến người đã qua một lần cưới thấy chạnh lòng yêu thương vì họ hiểu hôn nhân cần nhất là được thấu cảm; còn người chưa cưới thì lại mơ một lễ cưới nơi mình được nhìn bằng ánh nhìn ấy – ánh nhìn đặt cảm xúc của vợ ở vị trí ưu tiên số một. Không ngẫu nhiên mà báo chí mô tả lễ rước dâu "ấm cúng và trang trọng, đậm phong tục truyền thống", bởi chính sự ấm cúng đó đã cho "ánh mắt chú rể" đất để nở rộ, biến những cử chỉ vỗ về thành khoảnh khắc biểu tượng của lễ cưới.
Bởi thế, giữa muôn trào lưu cưới hỏi kiểu "show" hoành tráng, cặp đôi Đỗ Hà - Viết Vương nhắc chúng ta về một bài học cũ mà mới: Đắt giá nhất trong lễ cưới không phải là số lượng hoa hay độ "khủng" của sân khấu, mà là mức độ chú rể - cô dâu thực sự nhìn vào nhau, lắng nghe nhau.


Một ánh nhìn kịp thời khi vợ rưng rưng sẽ bền hơn bất kỳ hiệu ứng pháo hoa nào; một bàn tay nắm chặt khi cô dâu bước qua bậc tam cấp sẽ khiến mọi công đoạn tổ chức trở nên có nghĩa; và một nụ cười biết dừng lại đúng lúc để hỏi khẽ "em ổn chứ?" sẽ trở thành ký ức theo suốt đời người.
Có lẽ cũng vì thế mà cộng đồng mạng mới "thả tim" nhiệt liệt cho từng khung hình của đôi trai tài – gái sắc này, bởi giữa những chi tiết đáng nể về quy mô hay đẳng cấp, thứ người ta dễ đồng cảm nhất vẫn luôn là tình yêu được biểu đạt giản dị, đúng lúc, đúng chỗ. Khi tiếng nhạc cưới đã tắt và rạp cưới khép lại, điều còn đọng lại trong lòng số đông không chỉ là câu chuyện chàng thiếu gia rước Hoa hậu về "dinh", mà là câu chuyện một người đàn ông trẻ biết đặt cảm xúc của vợ lên trước, đi ba bước lại ngoái nhìn một lần để đảm bảo rằng từ nay, trên mỗi quãng đường của hai người, cô ấy luôn được an yên trong tầm mắt của anh.