Hồ Thu Anh cuối cùng cũng tìm được một vai diễn đúng với những gì cô mong đợi. Không phải chỉ đơn giản là một vai diễn trong bộ phim trăm tỷ giúp cái tên Thu Anh đến gần hơn với khán giả đại chúng - Ba Hương là một vai diễn buộc Thu Anh phải định nghĩa lại bản thân, xé bỏ những giới hạn quen thuộc và thật sự tìm cách sống trong một thế giới phức tạp, tàn bạo lẫn bi thương của một thời kỳ khốc liệt. Một vai diễn thử thách cả về chiều sâu lẫn sự lăn xả về mặt thể xác.

Và cô ấy đã làm được.

Sau gần 6 năm kiên trì theo đuổi công việc của một diễn viên nhưng chưa có một vai diễn nào thật sự nổi bật với số đông khán giả đại chúng, thì Ba Hương là câu trả lời của Thu Anh cho hành trình nỗ lực của mình. Mọi thứ với Thu Anh mới chỉ bắt đầu, nhưng chắc chắn con đường phía trước cho cô gái này sẽ rất thú vị. Bởi khi một người đã xác định theo đuổi đam mê và coi việc tự thử thách bản thân là điều tiên quyết để cảm thấy thỏa mãn - họ sẽ luôn tìm cách mài giũa mọi thứ mình làm trở nên hoàn hảo hơn một chút mỗi ngày. Và chỉ riêng việc đó thôi cũng đủ để khán giả có thể chờ đợi ở Thu Anh nhiều hơn thế trong những tác phẩm tiếp theo.

Phỏng vấn Hồ Thu Anh

Tại sao ta lại chối bỏ hiện thực khi Địa Đạo muốn khắc họa hình ảnh những con người rất bình thường trong chiến tranh?

Cảm giác của Thu Anh lúc này như thế nào khi thấy bộ phim nhận được sự ủng hộ nồng nhiệt của khán giả?

Tôi thấy mình… lâng lâng. Cả ekip đều rất tâm huyết với bộ phim và cũng mong nhận được sự đón nhận của khán giả, nhưng tôi không nghĩ lại được đón nhận nhiều đến thế. Tôi rất bất ngờ.Mọi người xem xong cũng chia sẻ rất nhiều góc nhìn khác nhau. Tôi nghĩ mình nhất định phải đi xem lại nhiều lần nữa để xem vì sao bộ phim lại được yêu mến đến vậy. Cảm ơn tất cả mọi người đã có những phản hồi tích cực với phim.

Lần đầu xem phim, Thu Anh thấy thế nào khi chứng kiến mọi nỗ lực của mình trong suốt nhiều tháng?

Thật ra khi chụp ảnh, tôi xem lại hình thì rất bình thường nhưng khi đến phim ảnh hoặc MV, đôi khi tôi lại cảm thấy e dè khi xem lại cách mình hóa thân vào nhân vật. Có lẽ vì tôi còn đặt ra quá nhiều kỳ vọng vào bản thân . Với bộ phim này cũng vậy, tôi chủ yếu tập trung xem các bạn diễn hơn là quan sát vai của mình. Vì lúc đóng phim thì mỗi diễn viên thường tập trung vào vai diễn và các cảnh của mình thôi, ít có cơ hội bao quát các cảnh còn lại. Thế nên ngày xem phim cũng là lúc tôiđược chứng kiến thành quả của cả ekip, bao gồm cả âm thanh, hiệu ứng và cả vai diễn của mọi người. Cảm giác lúc đó thật mãn nhãn vì mọi nỗ lực của cả đoàn phim đều đã được đền đáp xứng đáng.

Thu Anh có hài lòng với sự thể hiện của mình trong phim chứ?

Để nói là hài lòng thì tôi chưa bao giờ tự hài lòng với những thứ mình làm. Cảm giác tự hào khi được tham gia dự án này là có, đây sẽ là bước tiến lớn trên con đường sự nghiệp của tôi. Còn về phần trình diễn thì chưa đâu ạ. Điều tôi chưa hài lòng nhất là tiếng nói của mình trong phim là lồng tiếng và tôi không giấu diếm điều này. Dù trong giai đoạn tiền kỳ, tôi đã học và nói bằng giọng Nam, nhưng để ra được cảm xúc và tinh thần của người Củ Chi trong giai đoạn những năm chiến tranh thì vẫn quá sức với tôi ở thời điểm hiện tại. Vậy nên mọi người đều quyết định sẽ để giọng lồng tiếng. Dù vậy, tôi vẫn hy vọng ở những bộ phim sau, mình có thể cải thiện và dành 100% công lực cho vai diễn.

1-1744518399438-1744518401304614452550-1744531907626-17445319083131858854347.jpg

Cơ duyên nào đã đưa Thu Anh đến với Địa Đạo?

Tôi đã xem phim của bác Chuyên từ rất lâu và mong muốn được đóng phim của bác một lần, mà tôi nghĩ là diễn viên thì ai cũng đều muốn điều đó. Cách đây 2 năm khi bác Chuyên cho ra mắt Tro Tàn Rực Rỡ, tôi có đi buổi talk của bác và được mời lên để chia sẻ cảm nhận. Khi đó tôi đã nói rằng mình rất muốn được đóng một bộ phim như thế này. Nói vậy thôi chứ tôi cũng không biết bao giờ mới có cơ hội ấy, vì khoảng cách giữa phim trước và Tro Tàn Rực Rỡ là… 10 năm.

Nhưng không ngờ rằng sau đó ít lâu, tôi đọc được tin casting Địa Đạo ở trên mạng. Tôi cũng nộp đơn đi cast. Thế nhưng giám đốc casting của phim có nói với tôi rằng: Vai này nói tiếng Nam em ạ. Tôi cũng biết thế nhưng vẫn quả quyết xin được cast, phần còn lại tôi sẽ cố gắng đến cùng.

Quá trình casting thì thực sự chính là một cuộc chiến dài. Ngày đầu tiên đi casting, tôi đã nghĩ mình trượt rồi. Tôi chỉ biết đến chiến tranh qua sách vở, qua những tiết học lịch sử trên trường thôi, còn chưa từng cầm súng nữa. Lúc casting thì phải diễn với súng, phải thể hiện phản ứng khi bom nổ, tôi nghĩ mình đã có phần thể hiện khá tệ và trượt chắc. Và khi không còn nghĩ nhiều đến nó nữa thì tôi lại được gọi để casting tiếp vòng sau. Thời điểm đó tôi cũng đang đóng Đi Về Phía Lửa ở Đà Nẵng. Có những ngày bác Chuyên gọi tôi lên casting cùng các bạn diễn khác cho vai Tư Đạp, tôi quay ở Đà Nẵng đến đêm rồi sáng sớm bay về Sài Gòn và trưa lại quay về Đà Nẵng. Lúc đó tôi chỉ nghĩ: Nếu bỏ 1 buổi casting mà bác Chuyên không đồng ý bác tìm được người khác thì sao? Vậy là tôi bay về bằng được để dù thế nào thì sau này cũng không hối tiếc. Thời gian đó cũng phải kéo dài khoảng 2-3 tháng tôi mới nhận được tin mình đã đậu vai.

dscf5102-17445191895271811574438-1744531909685-17445319098541811563170.jpg

Thu Anh nghĩ điều gì ở mình đã thuyết phục được bác Chuyên?

Trong dòng miêu tả Ba Hương trong kịch bản có ghi: Ba Hương - 19 tuổi, lì. Tôi nghĩ chắc là do mình lì đó ạ. Mà lì ở đây không chỉ do mặt tôi lì, mà còn do đi casting cũng lì. Tôi thật sự rất quyết tâm và muốn có vai diễn này và chắc bác Chuyên cũng cảm nhận được điều đó. Sau này khi đi phỏng vấn cùng bác Chuyên, thì bác có nói rằng tôi đi casting cũng khôn nữa. Bình thường khi đi casting, mọi người sẽ khiến bản thân mình thật xinh đẹp nhất có thể. Tôi thì nghĩ ngược lại, tôi mặc đồ ở nhà vẫn mặc, cũng không make up hay thêm thắt gì nổi bật. Suy nghĩ của tôi đơn giản lắm: Đi casting thì hãy đi với tâm thế là một tờ giấy trắng. Nếu đạo diễn muốn nhân vật thêm gì thì mình sẽ thêm cái đó, còn bản thân hãy là một tờ giấy. Và chắc việc để mặt mộc đi casting cũng khiến mọi người thấy tôi có sự kết nối với nhân vật một cô du kích chăng?

2-1744518499479844031741-1744531910667-17445319109072081236521.jpg

Ngoài sự lì lợm ra thì Thu Anh thấy mình và Ba Hương còn điểm gì tương đồng?

Tôi nghĩ cả tôi và cô ấy đều có sự yếu đuối. Thật ra tôi không hề lạnh lùng như mọi người nghĩ đâu. Tôi cũng có những cảm xúc rất bình thường, cũng nhẹ nhàng và giàu tình cảm. Còn về tinh thần thì tôi nghĩ Ba Hương mạnh mẽ và gan lì hơn mình rất nhiều. Một cô gái trong thời bình khó mà có được tinh thần như một cô gái sinh ra trong thời chiến.

Quá trình Thu Anh kết nối và tìm hiểu về Ba Hương diễn ra như thế nào?

Trước khi bấm máy, chúng tôi có khoảng 2 tháng đi tập quân sự để hiểu về đời sống người lính. 2 tháng đó giúp tôi dạn dĩ hơn trong việc tương tác với các vũ khí quân sự. Và khi phim trường Địa Đạo xây xong, chúng tôi cũng dành rất nhiều thời gian ở trong đó để đến lúc bắt đầu quay thì chúng tôi đã thật sự coi nơi ấy là nhà.

Tôi nghĩ điều giúp diễn viên có thể nhập vai được trọn vẹn là nhờ set quay của Địa Đạo. Ekip không xây một set quay chỉ có một nửa hoặc một mặt, mà là set 360 độ. Bước vào phim trường là bước vào địa đạo chứ không hề có cảm giác một set quay. Đường hầm nối dài với nhau 300m, bao gồm phòng ăn, phòng ngủ, phòng bếp, phòng họp… thậm chí còn có thể nấu ăn được ở phòng bếp và sinh hoạt được như địa đạo thật. Và vì địa đạo được xây nối liền chứ không hề có lỗ thông hơi, nên cảm giác ngộp và bức bí ở trên phim cũng là cảm giác thật chứ không cần cố để diễn.

Một điều quan trọng nữa là bộ phim nói về tình đồng đội giữa con người và con người, nên trong suốt thời gian đi tập quân sự, chúng tôi đã có rất nhiều thời gian dành cho nhau. Vậy nên những tương tác trên phim đều đã trải qua một quá trình làm quen và kết nối, mọi thứ diễn ra rất tự nhiên và khăng khít.

Trong quá trình tiền kỳ, chúng tôi cũng đã dành thời gian xuống Củ Chi để nói chuyện và thậm chí ở cùng các cô chú du kích. Không chỉ để tìm hiểu về chiến tranh, mà chúng tôi còn muốn hiểu về đời sống sinh hoạt của các cô chú vào thời đó. Thật may mắn khi các cô chú vẫn còn sống để chúng tôi có cơ hội trực tiếp học hỏi, lắng nghe những câu chuyện thời chiến.

dscf6013-17445192969321306455236-1744531911580-17445319117391577644395.jpg

Khi đọc kịch bản - Thu Anh thấy Ba Hương là một cô gái như thế nào? Và sau khi hoàn thiện bộ phim, Thu Anh có khám phá thêm điều gì về cô ấy?

Ban đầu, tôi có biểu hiện khá cứng nhắc với Ba Hương. Tôi cảm thấy cô ấy rất lạnh lùng và mạnh mẽ. Nhưng càng “ở trong” Ba Hương, tôi càng nhận ra sự dịu dàng của cô ấy. Sự cứng nhắc đến từ hoàn cảnh bắt buộc khiến Ba Hương phải gồng lên gánh vác, bảo vệ đồng đội, thực hiện nhiệm vụ được giao. Nhưng Ba Hương là một người lãng mạn thầm kín, cô ấy cũng khát khao được yêu thương. Có thể mọi người không thấy rõ phục trang của nhân vật trên phim vì đa phần các cảnh quay đều khá tối. Tuy nhiên trên áo Ba Hương có rất nhiều những hình hoa, lá, những dòng thơ - do chính tay Ba Hương thêu lên. Dù không thể hiện ra ngoài, nhưng Ba Hương rất tỉ mỉ và thích chăm lo cho người khác. Đây là điểm khiến tôi rất thích cô ấy và hiểu rằng mình cần tiết chế sự cứng nhắc để thể hiện cho khán giả thấy góc độ mềm mại này của Ba Hương.

Cho đến hôm trước khi xem phim xong, tôi lại nhận ra Ba Hương cũng có đôi chút ngây thơ. Lúc diễn thì tôi không nghĩ cô ấy trong sáng đến thế, bởi hầu hết thời gian cô ấy đều rất chín chắn và luôn tìm cách chăm sóc đồng đội. Phải đến khi phim kết thúc rồi tôi mới có cái nhìn rõ ràng nhất về cô ấy. Một cô gái ngây thơ và đáng yêu.

3-1744518499497288614098-1744531912563-17445319128871874196415.jpg

Khoảnh khắc nào mà Thu Anh cảm nhận mình chính là Ba Hương - một cách rõ ràng và chân thực nhất?

Có lẽ trước khi bấm máy, tôi đã nghĩ mình là Ba Hương rồi. Tôi đã khóc rất nhiều vì những thứ Ba Hương trải qua. Mỗi khi đồng đội hy sinh tôi đều khóc, tôi cảm thấy nỗi đau ấy rất rõ ràng, thậm chí đi ngủ cũng mơ về hình ảnh người đồng đội ra đi.

Nhiều khán giả chia sẻ rằng họ không thấy quá nhiều cảnh khóc lóc trên phim, thì đây đều là chủ ý của đạo diễn. Khi nói chuyện với các cô chú du kích ở Củ Chi, tôi có hỏi rằng: Khi thấy các đồng đội hy sinh thì các cô có khóc nhiều không? Các cô đều nói không. Khóc sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần chung của đồng đội, và nếu có khóc - họ sẽ khóc một mình. Trong hoàn cảnh chiến tranh ngày ấy, mỗi người đều cần sự mạnh mẽ và cứng rắn để vững tâm chiến đấu. Vậy nên những cảnh tang thương khi đồng đội hy sinh trên phim, nếu khán giả chú ý sẽ thấy lướt qua rất nhanh.

4-1744518499541462043260-1744531913696-1744531913898760442399.jpg

Làm thế nào để Thu Anh tìm được sự đồng cảm về mặt cảm xúc với nhân vật - khi bản thân Thu Anh sinh ra và lớn lên trong thời bình?

Bác Chuyên có từng nói rằng: Càng khi cận kề với cái chết, nhựa sống lại càng tuôn trào. Tôi luôn nhớ điều đó trong đầu để thể hiện sự mãnh liệt ấy trong quá trình nhập vai. Có một điều này cũng thú vị mà bác Chuyên cũng chia sẻ với các diễn viên - “Các em lúc nào cũng phải tưởng tượng có người đang theo dõi mình”. Người ngoài nghe thì sẽ thấy buồn cười, nhưng với các du kích thì lại cực kỳ hợp lý. Lúc nào chúng tôi cũng phải xác định rằng: Đồng đội của mình đang ở đây, nhưng chỉ một tích tắc sau là có thể hy sinh. Tôi cất giữ những lời nhắc đấy và cứ ngẫm nghĩ mãi về chúng. Lâu dần, mọi thứ tự ngấm vào bên trong con người.

Tình yêu của Ba Hương và Tư Đạp xuất hiện nhẹ nhàng và xuyên suốt cả bộ phim. Thu Anh nghĩ với Ba Hương, tình yêu đóng vai trò như thế nào? Đó là niềm hy vọng, là động lực, hay là cách để cô ấy tạm giải thoát khỏi hiện thực tàn bạo đang diễn ra xung quanh?

Tôi nghĩ nó vừa là niềm hy vọng và là cách để cô ấy tạm quên đi cảnh tàn bạo của cuộc chiến. Tình yêu ấy cũng đầy tính người. Ba Hương mới chỉ là một cô gái 19, 20 tuổi nhưng đã bị đặt vào một hoàn cảnh khốc liệt như vậy. Dù cố gắng sống và chiến đấu vì lý tưởng, nhưng con người lại không thể vứt bỏ hoàn toàn tình cảm và những khát khao ở độ tuổi đó. Tình yêu cũng là hy vọng về một tương lai không còn chiến tranh và cô ấy có thể sống với hạnh phúc của bản thân.

Tôi thì nghĩ tình yêu ở đó để nhắc các nhân vật rằng họ còn đang sống. Khán giả tranh cãi khá nhiều về cảnh nóng ở cuối phim. Thu Anh nghĩ cảnh nóng này là phản ánh đúng hiện thực hay là một sự lãng mạn hóa tình yêu?

Là hiện thực ạ. Tại sao ta lại chối bỏ hiện thực đó trong khi cả bộ phim đang muốn khắc họa hình ảnh những con người rất bình thường trong chiến tranh. Tôi nghĩ cảnh nóng đó mang tính biểu tượng cho khát khao được sống, được yêu thương dẫu đứng giữa hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. Ngay cả khi cận kề cái chết, sự sống vẫn được tái sinh.Toàn bộ bộ phim này đều là hiện thực, hoàn toàn không lãng mạn hóa bất cứ điều gì.

5-17445184995571233536855-1744531915729-1744531916026871233030.jpg

Thu Anh có mất nhiều thời gian để… thoát vai không?

Thậm chí còn không có thời gian để thoát vai luôn ạ. Bác Chuyên yêu cầu tôi phải quay lại rất nhiều, và mỗi lần quay lại như vậy tôi đều phải giảm cân lại. Để quay phim, tôi buộc phải giảm 8kg. Và sau khi quá trình quay phim kết thúc, tôi cố gắng quay lại cuộc sống của mình với các lịch trình dang dở và tăng lại cân. Nhưng rồi 1-2 tháng sau, bác Chuyên lại gọi để thông báo phải quay lại, và thế là chỉ trong 1 tuần tôi phải tìm cách giảm đúng số cân mình vừa tăng. Tinh thần cũng thế, lúc nào tôi cũng phải để Ba Hương ở đó để sẵn sàng mang cô ấy trở lại. Thế là tôi quyết định là cứ để vậy đi, nếu bác Chuyên gọi thì mình vẫn đang ở trong tâm thế sẵn sàng. Và thế là đến trước Tết vừa rồi chúng tôi mới thật sự kết thúc quá trình quay, tôi mới được thả lỏng và quay lại cuộc sống bình thường.

Tôi mong mình sẽ không dừng lại mà có thể biết được thêm về công việc diễn xuất và chính con người mình

Sau khi kết thúc hành trình với Ba Hương, chính bản thân Thu Anh có nhận thấy trong mình đã có sự thay đổi về góc nhìn cuộc sống?

Tôi trân trọng sự bình yên và hòa bình mình đang được tận hưởng hơn rất nhiều sau khi kết thúc vai diễn này. Dạo gần đây, Tp.HCM đang tổng duyệt cho ngày 30/4. Mỗi khi nghe tiếng máy bay trên bầu trời và nhìn người dân rủ nhau ra xem diễn tập - tôi thấy rất xúc động. Trong quá trình đóng phim, mỗi lần nghe tiếng máy bay (dù không phải tiếng từ máy bay thật) là chúng tôi đã phải tìm chỗ trốn rồi. Sinh ra trong thời bình nên tôi thường coi những thứ đang có là tất nhiên, nhưng chỉ khi nếm trải một phần nhỏ những gì mà các chiến sĩ đã trải qua, tôi mới ý thức được sự bình yên này đã phải đánh đổi từ rất nhiều hy sinh, xương máu và cả thời gian.

Tôi có đọc một comment trên mạng chia sẻ rằng cái kết thực sự của bộ phim là khi bạn bước ra khỏi rạp và nhìn cuộc sống xung quanh mình. Lúc đó tôi bỗng nhận ra rằng mới chỉ có 50 năm trôi qua thôi nhưng đất nước đã thật sự thay da đổi thịt.

wltgt1xt-17445191894561325938527-1744531917435-17445319177921354180719.jpeg

Có một điểm đặc biệt của Địa Đạo đó là tôi cảm thấy đạo diễn Bùi Thạc Chuyên không cố gắng tô hồng hình ảnh của những người chiến sĩ. Mọi thứ đều rất trần trụi. Dĩ nhiên, họ đều là những người anh hùng, nhưng họ cũng có những cảm xúc rất bình thường, những lỗi lầm, những yếu đuối. Thu Anh nghĩ cách tiếp cận đó sẽ giúp giới trẻ có góc nhìn như thế nào về chiến tranh?

Ngay từ đầu, bác Chuyên có chia sẻ rằng bác muốn làm bộ phim này từ góc nhìn của người Việt Nam về chiến tranh, chứ không phải góc nhìn của những bộ phim Hollywood. Góc nhìn của người Việt Nam thì đây là cuộc chiến tranh nhân dân. Tất cả nhân dân đều đứng lên đấu tranh vì một lý tưởng chung. Trong phim có một cảnh, anh Bảy Theo nói: Tụi nó còn nhỏ quá, chưa biết gì hết, chỉ biết chui hầm và đặt bẫy thôi. Không thể nào đấu với quân địch được trang bị như vậy. Và cũng chính vì tương quan lực lượng lớn như thế, nên tôi nghĩ bản thân chính những người đã hy sinh cũng đã được khắc họa rõ nét sự anh hùng của họ chứ không cần tô vẽ thêm bất cứ điều gì.

6-1744518499606811089545-1744531918602-17445319187631073358979.jpg

Đây là lần đầu tiên Thu Anh được làm việc với anh Thái Hòa nhỉ!

Tôi cảm thấy áp lực khủng khiếp trong suốt thời gian đầu. Từ lúc biết tin mình trúng vai Ba Hương, tôi đã cảm thấy sức nặng của áp lực và niềm vui đến cùng lúc. Được đóng phim của bác Chuyên, được đóng cùng anh Hòa và anh Tuấn - tất cả mọi người đều là những cây đa, cây đề trong làng điện ảnh Việt. Kinh nghiệm của tôi thì lại rất ít. Thế nên tôi rất sợ mình sẽ làm dở và trở thành gánh nặng của tất cả mọi người, sẽ làm mất thời gian của cả đoàn, mà mất thời gian thì sẽ mất rất… nhiều tiền. Áp lực đó theo tôi từ lúc nhận vai cho đến những cảnh quay đầu tiên. Và dù có tập luyện rất kỹ trước đó, nhưng khi ra trường quay lại là chuyện khác.

Cuối cùng thì, anh Tuấn, anh Hòa hay bác Chuyên đều là những người cởi mở. Mọi người không trực tiếp nói tôi phải làm như thế nào, mà tạo ra một không khí rất thoải mái để tôi có thể sáng tạo và làm việc. Tôi rất biết ơn anh Hòa, có những phân cảnh mà tôi chỉ cần bước vào và tương tác với anh Hòa là đã thể hiện được tinh thần cũng như mục đích của phân cảnh. Sau những ngày đầu tiên thì bác Chuyên có nói nhỏ với tôi rằng: Đâu cần phải căng thẳng đến vậy. Tôi nghĩ bác Chuyên còn áp lực hơn tôi nhiều, tại sao mình lại không thoải mái được? Thế là sau đó, bất cứ khi nào on-set, tôi đều rất tận hưởng hành trình này.

7-17445184996451074343798-1744531919749-1744531924927346991511.jpg

Thu Anh học được điều gì từ mọi người?

Với bác Chuyên thì có quá nhiều thứ để học và tôi hy vọng mình còn được học thêm. Bác là một người cực kỳ kỹ tính và cầu toàn. Điều đó là cần thiết để nhào nặn ra một thành quả xứng đáng với những công sức được bỏ ra của cả đoàn. Ngay bản thân chuyện quay lại - dù chỉ có một chút xíu thôi - cũng cần phải quay lại rất nhiều lần để phân cảnh đó hoàn hảo trong khả năng cho phép. Và để quay lại cũng là cả một sự quyết tâm rất lớn của bác Chuyên chứ không đơn thuần nói quay lại là quay lại được.Vậy nên, sự sâu sắc trong quan sát và suy nghĩ của bác là điều tôi muốn học hỏi.

Anh Hòa lại là một người diễn viên tuyệt vời. Tôi thấy mình chỉ dừng lại ở việc thể hiện tốt nhân vật của mình, nhưng anh Hòa thật sự đã mang nhân vật đi xa hơn kịch bản. Anh luôn nghĩ rất nhiều về nhân vật của mình, ngay cả khi bộ phim đã được công chiếu thì anh vẫn suy nghĩ làm thế nào để có thể tốt hơn. Tôi nghĩ mình cần học điều đó cho những vai diễn của bộ phim sau.

Anh Tuấn là người giúp tôi rất nhiều trong những phân đoạn tình cảm. Thật ra ở ngoài, tôi không phải một người xởi lởi. Tôi hướng nội lắm nên giai đoạn đầu kết nối với các bạn diễn tôi cũng gặp nhiều khó khăn. Nhưng anh Tuấn lại cực kỳ hướng ngoại và cởi mở. Anh luôn tìm cách trò chuyện để tôi thấy thoải mái và vui vẻ hơn. Và tôi nghĩ đó là điều khiến những phân cảnh tình cảm diễn ra mượt mà, kết nối hơn. Tôi thật lòng cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều.

dscf6004-1744519432276549799091-1744531926027-1744531926228337760664.jpg

Sau Đi Về Phía Lửa và lần này là Địa Đạo, hình như Thu Anh đã tìm được kiểu vai “tủ” của mình thì phải. Đó là một cô gái lì lợm, mạnh mẽ, máu lửa và có phần… vất vả. Thu Anh có thấy vậy không?

Cá nhân thì tôi mong muốn mình có thể khám phá thêm nhiều thể loại khác hơn. Tất nhiên, tôi cũng cần tìm ra sở trường để mọi người biết là tôi cũng có thế mạnh. Nhưng tôi cũng hy vọng, mình sẽ không bị đóng khung trong một dạng vai nhất định. Qua mỗi bộ phim, tôi không chỉ học từ các anh chị mà còn khám phá bản thân có những khía cạnh khác. Ngày trước tôi vốn là đứa hay ngại và sợ xuất hiện trước đám đông, giờ lại thấy mình thay đổi rất nhiều. Tôi mong mình sẽ không dừng lại mà có thể biết được thêm về công việc này và chính con người mình.

Vậy từ những bộ phim từng đóng, Thu Anh đã khám phá ra những gì về con người mình rồi?

Khi thực hiện Sài Gòn trong cơn mưa - tôi chẳng biết gì hết. Tôi diễn 100% là bản năng. Ngay cả khi bộ phim kết thúc tôi vẫn thấy mình rất ngây thơ trong công việc này. Tới bộ phim thứ hai, khi làm việc với đạo diễn Andy, tôi được học nhiều hơn về kỹ thuật. Tôi biết cách phân tích và tìm hiểu về nhân vật trước khi tham gia bộ phim. Tới bộ phim thứ ba, tôi mới biết mình là một người cũng mạnh mẽ và có thể chịu đựng những thứ mà trước đây mình chưa từng nghĩ đến. Và đến bộ phim thứ 4 - Địa Đạo - tôi đã vượt qua những giới hạn chịu đựng của mình thêm một lần nữa. Từ một đứa chỉ biết một chút kỹ thuật thì tôi đã thật sự học cách sống cùng nhân vật chứ không chỉ là chịu đựng. Nhưng mọi thứ mới chỉ là bắt đầu thôi và tôi biết mình sẽ còn phải học và khám phá, tự nới thêm giới hạn của bản thân mình nếu muốn đi xa hơn.

Rất người nói Thu Anh có một gương mặt rất điện ảnh. Nhưng hình như, điều đó vô tình cũng là rào cản khiến Thu Anh khó tìm được những vai diễn phù hợp với mình, nhất là trong một nền điện ảnh đang chú trọng vào những bộ phim thương mại. Chờ đợi một vai diễn phù hợp với mình - Thu Anh có thấy… sốt ruột không?

Khi tôi bắt đầu tham gia những lớp học diễn xuất đầu tiên thì mọi người cũng có nhắc là tôi phải nhanh lên đi - chắc là ai cũng sợ tôi già mất. Tôi cũng ý thức mình có một gương mặt lạnh lùng thì cũng khó để có những vai diễn trong phim thương mại đấy. Nhưng khi ý thức được và tìm cho mình những gì phù hợp, những gì mình mong muốn - thì việc chờ đợi cũng không quá lâu đâu ạ. Nhất là khi tìm được một vai diễn xứng đáng thì mọi sự chờ đợi đều tan biến hết! Với tôi, Ba Hương chính là vai diễn xứng đáng cho mọi sự chờ đợi đấy.

8-1744518499682172446156-1744531927106-174453192723697660325.jpg

Có bao giờ Thu Anh thấy nản không, khi chứng kiến những người cùng trang lứa hoặc thậm chí mới vào nghề thôi nhưng cũng đã có những thành công rực rỡ của họ rồi?

Nói thật là tôi chưa bao giờ thấy nản. Có lẽ là tôi tìm thấy đam mê rồi nên bản thân sự chờ đợi cũng là một niềm vui. Tôi chưa bao giờ thấy nản chí trên con đường làm một diễn viên cả.

Thu Anh có nghĩ mình muốn thử sức với một bộ phim thương mại?

Tại sao không nhỉ? Vốn dĩ có rất nhiều thứ mà mọi người nghĩ tôi không làm được nhưng tôi đều đã tìm cách để làm. Khi làm người mẫu, mọi người nghĩ tôi không thể làm diễn viên. Khi nhìn thời trang quá, mọi người lại nghĩ tôi không thể vào những vai vất vả như Ba Hương hay Thanh Hà. Và chính bởi suy nghĩ đó của mọi người nên tôi càng cố gắng để làm cho bằng được.

Điều gì quan trọng với Thu Anh trong thời điểm này hơn: Sự nổi tiếng mang tính đại chúng hay được trải nghiệm một vai diễn để đời cho thỏa giấc mơ làm nghệ thuật. Bởi đã bước chân vào công việc này rồi, nếu nói rằng mình không cần sự nổi tiếng thì cũng… khó tin.

Khi bắt đầu theo đuổi nghệ thuật, tôi luôn ưu tiên việc được tham gia các dự án. Nếu làm thứ mình không thích mà cỡ 5-10 năm sau nhìn lại, tôi sẽ cảm thấy xấu hổ với bản thân mình. Vậy nên, tôi luôn đặt yếu tố phù hợp và có giá trị với bản thân lên đầu tiên.

Còn chuyện nổi tiếng thì ai mà chẳng muốn những thứ mình làm được sẽ lan tỏa đến nhiều người nhất có thể. Tôi nghĩ, khi nào điều đó đến thì nó sẽ đến. Nổi tiếng là thứ đi kèm sự cố gắng chứ không phải một mục tiêu để mình theo đuổi.

dscf6002-1744519432153319988678-1744531928326-1744531928768847017693.jpg

Câu hỏi cuối cùng đây: Theo Thu Anh, nếu Ba Hương sống ở thời bình thì cô ấy sẽ là người như thế nào?

Nếu đã trải qua chiến tranh và Ba Hương hiện tại vẫn còn sống, hẳn cô ấy vẫn sẽ rất cứng rắn. Bởi việc đi qua một tuổi trẻ vô cùng khắc nghiệt cũng đã để lại trong cô ấy rất nhiều tàn dư của cuộc chiến.

Còn nếu Ba Hương may mắn được sinh ra trong thời bình, có lẽ cô ấy sẽ giống tôi chăng? Hoặc có thể sẽ là một cô gái đam mê thêu thùa thì sao? Nhưng dù thế nào, cô ấy cũng sẽ có sự tự do nhất định khi làm những thứ mình thích, thể hiện những điều mình muốn. Cô ấy có toàn quyền lựa chọn cuộc đời của mình.

9-17445184997012017459416-1744531929464-17445319296421961467089.jpg

Cảm ơn Thu Anh, chúc cho bạn sẽ còn bay cao hơn nữa trong sự nghiệp của mình!

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022