Từ nhỏ Trần Kiến Bình đã biết mình là con nuôi. Một sáng mùa đông năm 1995, mẹ nuôi anh, bà Mạnh Vân Chi đã nhặt được cậu bé dị tật tay phải tại một bãi rác ven đường ở quận Trừng Hải, thành phố Sán Đầu, tỉnh Quảng Đông. Thấy cậu bé vài tháng tuổi run rẩy giữa trời lạnh, người phụ nữ là công nhân vệ sinh đã quyết định đưa về nhà mình.

Dù đã có hai con, nhưng vợ chồng bà Mạnh yêu thương cậu bé bị bỏ rơi như con đẻ và đặt tên là Trần Kiến Bình. Thu nhập của gia đình khi đó khoảng 400 tệ (1,4 triệu đồng) mỗi tháng nhưng họ sẵn sàng chi 200 tệ tiền mua sữa và quần áo cho cậu bé.

Lớn lên, Kiến Bình được bố mẹ nuôi cho đi học như bạn bè cùng trang lứa.

cha-me-1-1-7662-1705395739.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=_03yBf-laLp3qB1ONynWIA

Kiến Bình hồi nhỏ cùng cha mẹ nuôi. Ảnh: Weibo

Khi cậu bé 6 tuổi, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Một lần Kiến Bình đến quán ăn cách nhà hai km mua đồ thì một số người trong quán gọi cậu rất thân mật, nhưng với một cái tên khác. Kể chuyện này với cha mẹ nuôi, họ đã đưa cậu trở lại quán ăn và phát hiện ở đó có một cậu bé giống hệt Kiến Bình, từ giọng nói, hình dáng cho đến hàm răng thưa.

Sau khi tìm hiểu, vợ chồng bà Mạnh phát hiện cậu bé tại quán ăn được mua lại từ kẻ buôn người và phỏng đoán Kiến Bình là em trai song sinh.

Tại thời điểm đó, vì còn nhỏ tuổi nên hai anh em không nghĩ tới việc tìm cha mẹ ruột. Năm 9 tuổi, Kiến Bình theo cha mẹ nuôi từ Quảng Đông đến sinh sống tại thành phố Tương Dương, tỉnh Hồ Bắc nhưng vẫn giữ liên lạc với người anh song sinh. Khi trưởng thành Kiến Bình đi làm khắp nơi, sau đó mở một nhà hàng ở Tương Dương để kiếm sống.

Năm 2020, một tai nạn xe hơi khiến Kiến Bình bị chấn thương nặng ở đầu, tưởng không qua khỏi. Nằm trên giường bệnh, chàng trai bỗng khao khát tìm lại cha mẹ ruột. "Tôi sẽ không bao giờ biết cha mẹ mình là ai, đến từ đâu cho đến lúc chết", Kiến Bình nói và ân hận khi đã không tìm kiếm họ sớm hơn.

Sau khi phục hồi, Kiến Bình bắt đầu tìm kiếm cha mẹ ruột. Đầu năm 2023, một tình nguyện viên chuyên tìm thân nhân khuyên rằng anh nên đến sở cảnh sát để lấy máu và nhập vào cơ sở dữ liệu ADN của tổ chức chống buôn người quốc gia. Sau khi lấy máu và chờ đợi, câu trả lời mà chàng trai này nhận được là không có mẫu trùng khớp. Kiến Bình rất chán nản, cho rằng bố mẹ đẻ không đi tìm mình và quyết định dừng việc tìm kiếm.

Tuy nhiên, những tình nguyện viên vẫn không bỏ cuộc. Họ liên tục gửi tin nhắn động viên Kiến Bình tiếp tục hành trình tìm lại người thân, đồng thời giới thiệu anh tới các nhóm tìm kiếm khác. Tháng 11/2023, chàng trai này gửi mẫu máu một lần nữa. Lần phân tích này, cảnh sát dự đoán Kiến Bình có thể đến từ thành phố Trạm Giang, tình Quảng Đông.

cha-me-ruot-1-6671-1705395739.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=exLyRcwYHT_-sABViaYK0A

Kiến Bình đoàn tụ với mẹ ruột, ngày 5/1/2024. Ảnh: Weibo

Với manh mối này, Kiến Bình cùng các tình nguyện viên đã lùng sục khắp các trang mạng xã hội của thành phố Trạm Giang, tìm kiếm gia đình đã mất cặp song sinh từ nhiều năm trước. Cuối cùng họ tìm ra gia đình họ Vương có thông tin tương tự.

Sau khi tìm hiểu, Kiến Bình biết gia đình ông Vương có bốn con trai. Trong đó, người con cả bị tâm thần, người con thứ tư mắc bệnh Lupus ban đỏ. Ông Vương hiện 66 tuổi, mắc bệnh Alzheimer và phải sống dựa vào người vợ làm nông 54 tuổi. Ngoài bốn con trai, họ từng có một cặp song sinh. Trong đó có một cậu bé bị khuyết tật bên tay phải rất giống với Kiến Bình.

Gia đình này kể, khi đó vì quá nghèo nên đành gửi hai cậu bé cho một gia đình hiếm muộn làng bên nuôi giúp. Vốn quen biết, khoảng cách địa lý lại không xa nên vợ chồng ông Vương nghĩ rằng có thể thường xuyên qua lại thăm non. Tuy nhiên họ không ngờ các con lại rơi vào tay kẻ buôn người. Người anh được bán đi làm con nuôi, còn Kiến Bình vì tật ở tay nên bị vứt vào thùng rác ven đường. Vợ chồng ông Vương đã tìm kiếm nhiều năm nhưng không có kết quả.

Cuối tháng 12/2023, Kiến Bình nhận được kết quả xét nghiệm ADN, chứng minh rằng anh là con ruột của vợ chồng ông Vương. Lần xét nghiệm này cũng chứng thực người anh mà Kiến Bình tìm được năm 6 tuổi cũng chính là anh trai ruột của cậu.

Ngày 5/1/2024, Kiến Bình đã đến thành phố Trạm Giang, tỉnh Quảng Đông để gặp cha mẹ ruột của mình. Bà Mạnh Vân Chi, mẹ nuôi của cậu đã rất xúc động vì cuối cùng con trai đã được đoàn tụ với gia đình. Trước đây, chàng thanh niên này luôn nghĩ bị bố mẹ ruột bỏ rơi, nhưng sau khi biết sự thật, cậu đã xóa bỏ mọi thù hận, hạnh phúc đón nhận người thân.

"Giờ đây tôi được cả hai gia đình yêu thương, điều mà không phải ai cũng có được", chàng trai 29 tuổi nói.

Trang Vy (Theo weibo)

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022