chuyen-muc-copy-159074225913169959512.pngThâm cung bí sử (214 - 4): Tri Phương đêm không ngủ

Thư Hồng Nhung viết cho tôi: "Giọt máu của anh đang lớn dần trong bụng em. Em hạnh phúc và hồi hộp chờ đợi từng ngày con của chúng ta chào đời. Em đặt Báo Văn Nghệ và Văn Nghệ Quân Đội để được đọc những bài viết của anh. Bài thơ "Bàn chân mẹ" in trên Văn Nghệ số vừa rồi rất xúc động. Đọc bài thơ em thấy thương mẹ quá. Nhất định anh phải cho em về thăm mẹ. Dù sao em cũng là con dâu của mẹ. Em phải về thăm mẹ và thắp hương vái gia tiên, như thế mới phải đạo làm dâu. Chuyện bác E đọc cũng hay. Không ngờ anh lại viết về bác E sinh động đến thế. Đáng tiếc là bác E không biết chữ để đọc truyện ngắn của anh".

Một vài tháng tôi lại về Tri Phương thăm Nhung một lần. Thời gian của nhà báo khá rộng rãi. Mẹ Mai bảo tôi: "Hay con về trên này sống để khỏi phải đi lại vất vả". "Không được đâu mẹ ạ! Con còn có tòa soạn báo và gia đình con ở quê nữa cơ".

Tôi đánh dấu lịch từng ngày để không quên mất ngày Hồng Nhung vượt cạn. Ba ngày trước khi Hồng Nhung sinh con, tôi lên Tri Phương sống với em. Rồi tôi đưa em đi bệnh viện để sinh. Em trở dạ từ buổi sáng nhưng 21h mới vỡ ối, song vẫn chưa đẻ được. 3h sang, bác sĩ bảo tôi: "Không đẻ thường được đâu, phải mổ thôi. Chị ấy rất khỏe, chắc ca mổ cũng tốt, nhưng anh vẫn phải ký giấy cam đoan, đây là nguyên tắc của bệnh viện". 3h30 sáng, tôi nghe tiếng con tôi khóc rất to trong phòng mổ. Bác sĩ nói: "Con trai, 3,5 cân. Rất tuyệt vời". Rồi bác sĩ đưa thằng bé đến phòng sơ sinh. Tôi đi theo để được ngắm con kĩ hơn. Khi tôi trở lại phòng Hậu phẫu, Nhung hỏi: " Con trai có giống anh không?". "Giống như đúc". "Em tự hào lắm đấy". "Em đặt tên con là gì?" "Nguyễn Hoàng. Tên là của anh, họ là của em". Khi Nguyễn Hoàng được 3 ngày tuổi, mẹ Mai giết gà và thổi xôi để đón cháu. "Thằng bé dĩnh ngộ quá, cứ như tranh vẽ. Không ngờ Hồng Nhung lại có hạnh phúc này. Hóa ra trời cũng có mắt". Mẹ Mai nói như vậy.

Tôi về Tri Phương nhiều hơn vì ở đấy tôi có Nhung và con nhỏ cần chăm sóc. Chuyện viết lách của tôi tạm thời phải gác lại. Tôi có một tác phẩm mới ra đời, đó là Nguyễn Hoàng. Nhưng tôi không nghỉ viết được lâu, vài tuần không cầm bút là nhớ. Đêm tôi chong đèn viết đề cương một cuốn tiểu thuyết, trong đó có mẹ Mai, có Nhung và con trai tôi. "Anh viết cái gì thế?" "Anh chuẩn bị viết một cuốn tiểu thuyết về gia đình ta". "Viết rồi liệu có được in không anh?". "In chứ. Những trang viết trữ tình, rất đẹp tại sao không in?". Nhung ôm hôn tôi và thì thầm: "Em tự hào về chồng em". Chúng tôi sống những ngày êm đềm và hạnh phúc. "Em nghĩ cứ như trong mơ. Em tưởng đã mất anh rồi nhưng không ngờ vẫn có anh". 

 (Còn nữa)

Tiểu phẩm của Khánh Hoàng

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022