Nói "đã từng" vì đó là chuyện xảy ra đã lâu nhưng gần đây anh mới được biết. Anh luôn tin trong trái tim em chỉ có anh thôi, cũng như anh luôn luôn coi em là duy nhất. Vậy nên khi nghĩ có những ngày nào đó em ở bên anh nhưng tâm trí lại nhớ về một người đàn ông khác, đầu anh như muốn phát điên lên.
Tin nhắn em hồi đáp một người đàn bà khác: "Em từng có thích chồng chị thật, nhưng nó chỉ là những rung động nhất thời. Em và anh ấy chưa có gì, cũng không còn liên hệ gì. Mong chị hiểu". Tin nhắn ấy em gửi đi rồi sao không xóa luôn đi. Nó trở thành nỗi ám ảnh trong anh không thể nào dứt được.
Vậy là mình ly hôn. Sau những giải thích, những ghen tuông, trách móc, giận hờn. Anh vẫn yêu em, chỉ là niềm tin tự nhiên bị lung lay hao mòn. Anh ghen, nhưng em lại cho rằng anh ghen tuông thái quá.
Em cho rằng những cảm tình cho một ai đó xuất hiện là điều có thể diễn ra. Quan trọng là em biết điều gì quan trọng. Em đã dừng lại từ sớm, khi nó còn là sự ngưỡng mộ nhất thời. Nhưng anh không chịu được. Đó chỉ là những lời em nói, biết đâu chỉ là ngụy biện. Nếu không có gì sao vợ người ta phải ghen tuông. Họ có lẽ cũng giống như anh lúc này.
"Nếu anh không tin em thì chúng mình nên chia tay". Ừ thì chia tay. Vợ chồng mà không còn tin nhau thì mệt mỏi quá, sống chỉ làm tổn thương nhau. Anh đã rất thanh thản những ngày đầu tiên, cảm thấy cuộc sống sau ly hôn cũng không khác trước kia là mấy. Chỉ là có những thời điểm thấy đơn độc hơn, buồn tẻ hơn khi nghĩ về những ngày mình đã từng có nhau. Nhưng anh vẫn còn vô số lý do để vui khác.
Rồi đêm qua, anh trở về trong men rượu. Anh cứ đứng ở cửa, tự hỏi: "Sao giờ này em vẫn chưa về?". Anh móc điện thoại bấm số gọi cho em: " Giờ này mà cửa vẫn còn khóa. Em đi đâu mà muộn thế còn chưa về?". Em trả lời lại: "Anh lại uống rượu à. Mở cửa rồi vào nhà nghỉ đi".
Anh khật khưỡng mở cửa, gieo mình xuống ghế sofa. Anh ngủ thiếp đi rồi đêm tỉnh dậy vì cổ họng khô khát. Anh có cảm giác em đang ngủ trong phòng. Anh chạy vào, em không ở đó, chiếc giường lạnh lẽo trống trơn. Anh chạy xuống bếp, chạy khắp nhà tìm em. Rồi anh khóc.
Kể từ ngày mình chia tay tới giờ, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác không có em hiện hữu rõ ràng. Anh đã mất em thật rồi, tất cả hết thật rồi, sao đến lúc này mới cảm thấy rõ ràng như vậy. Suốt đêm anh chỉ ngồi nghĩ về em, nhớ về em, và khóc.
Anh đã từng nghĩ: Chúng ta hết duyên rồi, duyên mình chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng có lẽ không phải. Em à, có phải anh đã sai rồi không? Là anh yêu thương em chưa đủ nhiều để gạt bỏ lòng tự ái sĩ diện. Anh đã thà chọn cô đơn, thà chọn mất em chứ không chọn thông cảm và tha thứ. Anh thà chọn thỏa mãn nỗi ghen tức của mình chứ nhất định không chọn mở lòng để một lần hiểu em thêm. Anh thà chọn ngồi khóc một mình trong đêm thay vì gọi cho em và nói rằng "anh nhớ em nhiều lắm".
Hôm gặp nhau ở tòa, em nói: "Rồi anh sẽ có người mới, em cũng vậy. Nhưng em thật sự rất tiếc tình cảm của chúng ta. Có một thoáng giây nào đó em sai, nhưng không đáng để có kết cục như thế này. Dù sao thì em vẫn muốn nói rằng em yêu anh, đó là điều chưa từng thay đổi".
Lúc đó anh chỉ nhếch mép cười, cố tỏ ra mình không nuối tiếc đau khổ. Là em đã phản bội anh, dù là phản bội trong tư tưởng. Là em đã đề nghị chia tay vì cho rằng anh không đủ tin em. Tất cả mọi thứ đều do em, anh cũng phải giữ cho mình chút sĩ diện đàn ông chứ.
Tối qua, trong cuộc rượu, cậu bạn thân hỏi anh:
- Nói thật đi, mày chưa từng "say nắng" một ai ngoài vợ mày thật à? Chưa từng có chút cảm tình xao xuyến hay một chút nghĩ về người phụ nữ khác ngoài vợ mày thật à? Tao không tin.
- Có chứ, thấy đẹp thì cũng rung rinh, thấy dịu dàng thì cũng xuyến xao một chút. Tao là đàn ông, có phải là thánh đâu
- Thì đấy, vợ mày cũng chỉ là đàn bà, có phải thánh đâu.
Hắn nói, rồi hắn cười, từng tiếng cười như cứa vào lòng anh đau nhói. Anh vốn ít khi say nhưng anh đã say như chưa từng buồn đến thế. Và anh nhận ra điều đáng buồn nhất trong cuộc hôn nhân của chúng mình chính là không phải đã hết thương nhau, không phải không còn tình cảm, mà cả anh và em, dù biết nửa kia vẫn yêu mình rất nhiều những không ai chịu nhún nhường để níu người kia ở lại.
Hải Nam