Hôm ấy, tôi tổ chức thôi nôi cho con trai. Khách khứa tấp nập, tiếng cười nói vang cả căn nhà. Tôi vừa bận rộn vừa háo hức, muốn mọi thứ thật trọn vẹn cho con. Đang chuẩn bị bánh kem, tôi nghe tiếng gõ nhẹ phía cửa. Khi ra mở, chẳng thấy ai ngoài một chiếc phong bì màu đỏ được ném qua khe cửa. Mở ra tôi đếm có tận 20 triệu đồng .

Tôi chưa kịp định thần thì người đàn ông ấy đã biến mất giữa bóng chiều nhạt. Chỉ còn lại chiếc phong bì, lạnh lùng nhưng đầy ám ảnh.

Tôi run rẩy mở ra, tay lúng túng. Bên trong không chỉ có tiền, mà còn là một tờ giấy nhỏ , nét chữ run run nhưng quen thuộc đến mức tôi gần như thốt lên. Không sai, đó là chữ của bố tôi – người đã bỏ mẹ con tôi đi từ khi tôi mới một tuổi. Tôi chưa từng gặp ông kể từ đó. Ký ức về ông chỉ là mảnh ghép mờ nhạt trong những câu chuyện mẹ kể và những bức ảnh cũ.

screenshot-2025-11-28-115511-17643057336661994126781-1764316753006-1764316753360491833646.png

Ảnh minh họa

Tôi lặng người. Mọi cảm giác ùa về: sự bỏ rơi, những ngày tháng một mình với mẹ, những buổi tối con khóc mà không có bàn tay cha chạm vào. Tôi nhớ tuổi thơ thiếu vắng hình bóng ông, cảm giác trống trải khi bạn bè có cha mà mình thì không. Giờ đây, ông xuất hiện chỉ bằng một chiếc phong bì , như thể mọi chuyện có thể giải quyết bằng tiền, như thể một khoản bù đắp vật chất có thể lấp đầy nỗi đau 30 năm trời.

Tôi ngồi xuống, nhìn con trai nghịch bánh kem, mắt ươn ướt mà tim lại rối như tơ. Có bao nhiêu chuyện tôi muốn nói với ông, bao nhiêu câu hỏi muốn hỏi, nhưng giờ chỉ còn lại một khoảnh khắc trống rỗng , chiếc phong bì và sự vắng mặt không lời giải thích. Tôi tự nhủ, dù có giận, có buồn, thì điều duy nhất mình có thể làm bây giờ là bảo vệ con trai , dạy con biết yêu thương mà không trông chờ sự bù đắp từ những người đã rời đi.

Chiếc phong bì nằm trên bàn, tiền vẫn còn nguyên, nhưng với tôi, giá trị không nằm ở số tiền. Nó là nhắc nhở rằng cuộc đời không trao cho ai tất cả, và không phải thứ gì cũng có thể mua được bằng tiền . Tôi cầm phong bì, nhìn con cười, tự nhủ: "Ông ngoại con, dù có quay lại hay không, mẹ sẽ vẫn nói cho con biết ông rất yêu con".

Suốt buổi lễ, tôi không nói với ai về người đàn ông ấy. Mọi người chỉ thấy tôi bận rộn chuẩn bị tiệc cho con, còn trong lòng, tôi vừa bàng hoàng vừa bình thản. Đó là lần đầu tiên, nỗi đau quá khứ và trách nhiệm hiện tại gặp nhau, để tôi hiểu rằng yêu thương đích thực không phải từ người đã bỏ đi, mà từ chính những người ở lại và không rời bỏ .

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022