Tôi không phải người hay nghi ngờ. Nhưng phụ nữ khi bắt đầu linh cảm có điều gì đó "sai sai", thường… đúng.
Chồng tôi sau 5 năm cưới nhau đã thay đổi. Anh không còn những tin nhắn "về ăn cơm nhé", không còn giọng nhẹ nhàng khi tôi bệnh, thậm chí cả khi tôi nói "muốn có con", anh cũng chỉ ậm ừ.
Tôi từng đổ lỗi cho công việc. Nhưng một đêm, khi giặt đồ, tôi phát hiện một vết son đỏ trên cổ áo sơ mi. Có lẽ nó là áo kẻ màu tối nên anh chủ quan không để ý.
Tôi không làm ầm lên. Tôi chọn cách… thuê người theo dõi. Một người đàn ông tên Minh là bạn của bạn tôi, từng làm trong ngành bảo vệ. Tác phong anh ta kín kẽ, ít nói, chuẩn mực.
Minh làm việc rất chuyên nghiệp. Anh ta gửi tôi ảnh, clip, địa chỉ từng nơi chồng tôi lui tới. Và rồi điều tôi sợ nhất, cũng đến: Chồng tôi ngoại tình thật, với một cô gái trẻ hơn tôi 10 tuổi, từng là thực tập sinh ở công ty anh.
Tôi không khóc. Cảm giác giống như uống nhầm một viên thuốc: im lặng, đắng ngắt, và… chết dần.

Ảnh minh họa
Nhưng điều bất ngờ là sau ngày nhận bằng chứng, tôi vẫn không dám đối mặt. Chính Minh là người hỏi tôi: "Chị muốn tiếp tục theo dõi, hay chị muốn làm rõ mọi chuyện và bước ra?".
Tôi không biết trả lời. Vậy là Minh bắt đầu nhắn tin nhiều hơn, như một người bạn. Mỗi tối, khi tôi nằm thu mình trên giường, anh ta hỏi: "Hôm nay chị ổn không?".
Hoặc: "Chị không đáng bị đối xử như vậy".
Tôi từng nghĩ mình mạnh mẽ. Nhưng hoá ra, chỉ cần có một người quan tâm thật lòng, tôi mới nhận ra mình cô đơn đến mức nào.
Chồng tôi thì vẫn lạnh nhạt, vẫn "tăng ca", vẫn về nhà muộn. Tôi bắt đầu nói chuyện với Minh nhiều hơn qua điện thoại, rồi gặp trực tiếp. Những cuộc gặp không mờ ám, không vụ lợi. Nhưng trong ánh mắt anh, tôi thấy điều mà tôi đã đánh mất từ lâu: sự tôn trọng. Minh là bố đơn thân, anh cũng từng bị vợ phản bội. Sau những buổi cafe ấy tôi với anh không còn xưng hô khách sáo nữa, chúng tôi chính thức coi nhau là bạn bè.
Rồi một ngày, tôi quyết định đối mặt với chồng đưa hết ảnh, bằng chứng. Anh im lặng, không chối, cũng không xin lỗi, chỉ buông một câu: "Anh không còn cảm giác với em. Anh xin lỗi".
Tôi ký đơn ly hôn trong lặng lẽ.
6 tháng sau, tôi xin nghỉ việc, bắt đầu học lại thiết kế, thứ tôi từng bỏ dở vì kết hôn. Người giúp tôi nộp hồ sơ, động viên tôi thi là Minh.
Tôi không đến với anh ngay sau khi ly hôn. Chúng tôi chỉ giữ mối quan hệ lặng lẽ. Nhưng có những lần, khi tôi đứng ngoài lớp học vẽ, hoang mang vì bị chê bài tập, Minh gọi điện: "Đừng gồng nữa, làm lại cuộc đời đâu phải có deadline".
Tự nhiên tôi muốn thay đổi, muốn mình đẹp hơn, trẻ hơn, đầy sức sống hơn. Minh chỉ nhìn tôi tủm tỉm cười: "Em thấy em đẹp, em vui là được, kệ người ta".
Chúng tôi chính thức yêu nhau sau gần 1 năm. Tôi 33 tuổi, còn anh 36, không rầm rộ, không hoa hồng, không nhà lầu xe hơi. Nhưng mỗi sáng dậy, tôi thấy mình được yêu. Vậy là đủ rồi.
Nhờ người đàn ông cũ phản bội, tôi mới có cơ hội gặp đúng người vào đúng lúc.
Hóa ra, đôi khi, để tìm thấy tình yêu thật ta cần đi qua một chút đau đớn...