Quyết định sai lầm của cuộc đời
Con gái tôi gọi điện: "Mẹ lên ở với vợ chồng con đi. Nhà rộng, có cháu có chắt, mẹ ở quê buồn lắm. Lên đây cho chúng con được phụng dưỡng mẹ". Tôi lưỡng lự. Nó dỗ dành thêm: "Con rể mẹ bảo mỗi tháng biếu mẹ 1 ít mẹ thích tiêu gì thì tiêu. Có bà chơi với cháu cho nó đỡ xem điện thoại, ipad, chúng con đi làm cũng yên tâm".
Tôi nghe cũng thấy hợp lý. Không nghĩ quá nhiều đến tiền của các con nhưng thế cũng được, cho có trách nhiệm, của con rể chứ phải con gái đâu. Nghĩ thôi thì lên ở vài năm, vừa gần con cháu, vừa có tiền dưỡng già, tôi gật đầu đồng ý.
Nhưng… mọi thứ không như tôi tưởng.

Tranh minh họa
Tôi lên thành phố, ở trong căn chung cư sang trọng, lắp sẵn camera từ cửa ra vào đến phòng khách. Cháu ngoại mới 6 tháng, con gái thì đi làm từ sáng đến tối. Con rể làm công ty nước ngoài, đi vắng suốt ngày. Tôi trở thành "trung tâm vận hành" của cả nhà: Sáng dậy nấu ăn, giặt đồ, trông cháu, lau nhà, đón shipper, thậm chí dọn cả phòng làm việc của con rể.
Vừa lên mấy hôm con rể đã mở cho tôi cái thẻ ngân hàng. Tôi chẳng biết dùng, nó bảo mỗi tháng sẽ gửi vào đó 20 triệu cho tôi tiêu sài thoải mái. Tôi định từ chối thì con gái động viên: "Kệ đi mẹ, thu nhập chồng con gấp 10 lần đây, con rể có hiếu mẹ phải mừng chứ" . Tôi nghĩ mà mừng rớt nước mắt. Cũng có lúc đầu tôi đấu tranh tư tưởng giữa việc tiêu hay không tiêu số tiền ấy. Nhưng rồi tôi nghĩ, chả ai "trơn lông đỏ da" được mãi, tôi quyết định cất đi cho cháu ngoại sau này. Tôi vẫn duy trì như thói quen tiết kiệm cả đời mình. Vì có tiêu được gì đâu, đồ thì toàn mua siêu thị, lặt vặt con gái mua. Tôi cũng chẳng có bạn bè đâu mà đi chơi? Có ai để tâm sự mà ra ngoài ăn quán?
Đêm nằm, tôi không khóc. Nhưng tôi mơ… thấy mình đang quét rác trên phố, mồ hôi chảy ròng ròng, mà lòng thì lại nhẹ nhõm hơn bây giờ.
Chiếc camera… và giọt nước tràn ly
Một ngày nọ, tôi vừa bế cháu vừa cho cháu ăn thì vô tình đánh đổ ít bột ra áo. Thằng bé khóc. Tôi luống cuống, thằng bé bị sặc, tôi thì chẳng kịp thay đồ. Chiều về, con gái mở camera xem lại đoạn video. Nó không nói gì nhưng tôi thấy ánh mắt nó... khác lắm.
Tối đến con rể nhắn riêng cho tôi một tin (nó đang đi công tác): "Mẹ cố gắng kỹ hơn khi chăm cháu. Đừng để sơ suất ảnh hưởng đến sự phát triển của thằng bé".
Tôi không giận. Nhưng tôi thấy… mình đang bị giám sát như một người giúp việc được trả lương. À không, người giúp việc có ngày nghỉ, còn tôi? Một năm không một lần dám xin về quê. Một năm không dám kêu đau đầu, không dám ho, không dám… ngồi lâu uống tách trà.
Tôi lặng lẽ xếp đồ. Đêm đó, khi cả nhà đã ngủ, tôi để lại chiếc thẻ trong ngăn bàn bếp, với vài dòng chữ:
" Tiền các con biếu mẹ, mẹ chưa tiêu. Chỗ này H. gửi bao nhiêu mẹ vẫn để nguyên trong đó, chắc cũng phải hơn 200 triệu, mẹ để cho cháu mẹ sau này. Còn mẹ, mẹ xin phép được trở lại làm bà già nghỉ hưu".

Tranh minh họa
Già không có nghĩa là vô hình
Về quê, tôi sống bằng số tiền lương hưu ít ỏi nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy mình được là mình. Tôi trồng rau, nuôi gà, thi thoảng gửi lên cho con cháu, sáng đi bộ, chiều nghe cải lương. Thỉnh thoảng vài bà bạn già ghé chơi, tôi nấu chè đãi, cười vui cả chiều.
Con gái sau đó có gọi điện, có xin lỗi, có khóc. Tôi không trách. Chúng nó quá bận, quá mỏi mệt với cuộc sống hiện đại nên quên mất mẹ mình cũng là… một con người, có mệt, có tổn thương, có quyền được sống an yên chứ không phải dùng hết những năm tháng cuối đời để tiếp tục "phục vụ".
Tôi kể chuyện này ra không phải để than trách. Mà để những người làm cha mẹ và cả những người làm con nhớ rằng: Yêu thương không phải là tiền bạc, lhông phải là một căn hộ đẹp mà là sự tôn trọng, chia sẻ đúng nghĩa.
Nếu bạn đang sống cùng người thân lớn tuổi, hãy hỏi họ:
"Mẹ có vui không? Mẹ có thấy mệt không? Mẹ có muốn nghỉ không?".
Đừng đợi đến khi họ im lặng ra đi để lại cả một khoảng trống bạn không thể lấp bằng tiền.
Lời nhắn từ trái tim: Nếu bạn đang ở tuổi 50, 55… và nghĩ rằng đời mình đã an bài thì không. Vẫn còn nhiều cách để sống một tuổi già tự do, đàng hoàng và không phải xin tiền con cháu.
Không cần thật giàu chỉ cần tự chủ và biết điều gì khiến mình hạnh phúc. Đừng để tuổi già là đoạn kết. Hãy để nó là chương mới mà bạn làm tác giả.