Tôi là kiểu nhân viên chăm chỉ, lặng lẽ, hiệu suất cao nhưng không mấy nổi bật. Không phải vì năng lực, mà vì... tôi luôn nghĩ mình "thấp bé nhẹ cân" cả về chiều cao lẫn nhan sắc.
Công ty mới tôi vào làm có một ông sếp nổi danh là "đẹp trai lạnh lùng số 1", nhưng cũng khó chiều top đầu vũ trụ. Dân văn phòng vẫn truyền tai nhau: "Sếp không ưa ai quá 3 ngày", "Plan nào mà sửa dưới 5 lần là điều kỳ diệu"… Khi có dự án mới, cả văn phòng căng như dây đàn.
Một tuần trôi qua, chẳng có bản kế hoạch nào vừa ý sếp. Bất ngờ thay, một buổi chiều nọ, toàn công ty nhận được email nội bộ từ sếp: "Tôi cần sáng kiến đủ khác biệt. Không quan trọng bạn ở phòng ban nào, kể cả lao công. Nếu bạn có ý tưởng, gửi mail cho tôi trước thứ sáu, thưởng 30% lương".
Vì ham tiền thưởng, tôi cũng gửi bản đề xuất, chẳng kỳ vọng gì. Không ngờ… chiều hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi: "10h sáng mai, giám đốc muốn gặp bạn trao đổi thêm về ý tưởng".

Ảnh minh họa
Tôi tưởng nhầm người nhưng không. Tôi quyết thể hiện hết năng lực biết đâu lại có cơ hội tăng lương. Cuộc gặp kéo dài đúng 23 phút: 13 phút trình bày chi tiết plan và 10 phút căng như thi vấn đáp khi bị sếp vặn vẹo. Mặt anh ta không 1 chút biến động, cuối cùng thốt lên 2 từ: "Tuyệt vời" khiến tôi như gỡ được quả bom.
Anh ta tới gần, nhìn bảng tên tôi rồi bấm máy gọi giọng quyền lực: "Chuyển ngay hồ sơ cô N.V.V từ chiều nay làm trợ lý dự án cho tôi".
Từ hôm ấy, tôi chính thức bước vào vùng đất áp lực. Làm việc với sếp – người 8h sáng có mặt, 8h tối mới về, không thích ai hỏi thừa, không thích trình bày vòng vo, không thích bàn lùi, tôi mới thấy áp lực cũng có mùi… nước hoa xịn.
Nhưng càng làm cùng, tôi càng thấy phục. Sếp cực kỳ công tâm, rõ ràng chuyện thưởng phạt, và luôn nghĩ cho nhân viên.
Dần dà, tôi cảm thấy vui vì mình được trọng dụng, công bằng. Hơn 1 năm trôi qua, tôi được tăng lương hai lần, đổi được xe máy, gửi thêm tiền về quê, dám đi du lịch xa lần đầu sau 7 năm đi làm.
Tối hôm ấy, tôi đang đi cafe với bạn thì thấy ông sếp khó tính gục ở 1 gốc cây ven đường để… nôn. Tôi vội dìu sếp về, xong xuôi thì đặt sẵn cốc nước, lục tủ lạnh còn chút nguyên liệu tôi nấu nhanh 1 bát súp để trong nồi ở chế độ giữ ấm. Tôi viết vài chữ dặn dò để đầu bàn cạnh giường.
Tôi về cũng khá muộn, hí hửng có khi mai dậy sếp cảm động lại thưởng thêm. Đang định đi ngủ thì sếp gọi cảm ơn tôi lúc 1h sáng.
Vừa cúp máy thì anh ta gửi ảnh phong bì mừng cưới đồng nghiệp tôi làm rơi ở nhà anh ta kèm tin nhắn: "Đám cưới anh em đi bao nhiêu?".
Tôi đọc mà ngớ người, nay anh ta lại biết đùa cơ đấy, thế thì tôi cũng đùa lại: "Sếp say quá gõ thiếu dấu phẩy rồi kìa. Đám cưới sếp, em đi 1 tháng thưởng".

Ảnh minh họa
2 phút sau, anh ta nhắn tiếp: "Ai cho phẩy mà phẩy. Thiếu từ 'và' chứ. Tôi cho em deadline để tự làm toán: Có 'phẩy' thì em mất tháng thưởng. Có 'và' thì em được thưởng… cả đời. Mai trả lời tôi".
Tôi đơ toàn tập, tim đập thùm thụp như hồi 17 tuổi đứng trước crush.
Sáng ra, tôi xin nghỉ phép 2 ngày, thật sự tôi không biết phải đối mặt với anh ta thế nào. Tin nhắn đến: "Em ốm à, tại hôm qua đưa anh về muộn dính mưa à, gửi địa chỉ nhà em đi anh qua".
Tôi càng sợ hãi, chưa bao giờ tôi sợ thế này. Tôi bảo sếp say nói lung tung tôi quên luôn từ đêm qua rồi thì anh ta nhắn: "Anh chưa bao giờ thiếu nghiêm túc. Và với em, anh càng phải nghiêm túc".
Tôi tắt điện thoại, muốn khóc luôn. Giờ sắp hết 2 ngày phép rồi, tôi phải làm sao đây, chuyện này quá đột ngột như phim tôi không thích nghi nổi, sợ bị đũa giỡn, hy vọng rồi thất vọng...