Ngày con trai tôi cưới vợ, tôi vui mừng khôn xiết. Tôi đã mong chờ ngày này từ lâu, hy vọng con trai sẽ có một gia đình hạnh phúc để sớm cho tôi bế cháu nội. Nhưng ai ngờ, niềm vui ấy lại nhanh chóng tan biến.

Đám cưới vừa xong, tôi đang chuẩn bị dọn dẹp thì nghe tiếng con trai hốt hoảng chạy ra nói con dâu bị ngất xỉu trong phòng. Tôi vào xem thì thấy con dâu mặt tái nhợt, nửa nằm trên giường, 2 chân buông thõng dưới. Con trai nói vợ ngã ngất trên sàn nhà, con kéo mãi mới lên được giường. Tôi vội vã bảo con trai đưa con dâu đến bệnh viện khám.

Tôi chạy đi gọi taxi còn con trai bế vợ xuống lầu. Chồng tôi đang nằm say rượu trong phòng nên không thể đi theo phụ giúp được. Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói: "Bệnh nhân đang có bầu 2 tháng mà lại vất vả quá độ, nhịn ăn cả ngày nên kiệt sức ngất xỉu".

Tôi nghe thế thì nửa mừng nửa lo lắng. Cứ nghĩ sẽ lâu mới có cháu, không ngờ con dâu đã mang thai rồi. Nhưng con trai tôi thì mặt tái mét hỏi đi hỏi lại việc con dâu có bầu. Nhìn con trai, tôi bỗng có dự cảm không lành.

Quả nhiên, khi hai mẹ con ngồi ở bên ngoài chờ con dâu truyền nước bên trong, con trai tôi nói nó và con dâu mới phát sinh quan hệ 1 tháng trở lại đây, kể từ sau ngày ăn hỏi. Trước đó chưa từng lên giường với nhau.

Nói như vậy thì cái thai trong bụng con dâu không phải của con trai tôi rồi!

1w-1743148912038195594001-1743149090487-1743149090978354453797-1743393604222-1743393604381288222606.jpeg

Ảnh minh họa

Đêm đó, tôi nhìn con trai ngồi im lặng, ánh mắt đầy đau khổ. Tôi muốn an ủi con, nhưng không biết phải nói gì. Sáng hôm sau, khi con dâu tỉnh lại, con trai tôi giấu sự thật, chỉ nói rằng cô ấy kiệt sức và cần nghỉ ngơi.

Nhưng tôi không thể kìm nén được nên đã nói ra tất cả. Con dâu òa khóc, thú nhận rằng con đã lỡ dại với người yêu cũ. Con dâu van xin con trai tôi tha thứ, hứa sẽ làm mọi thứ để bù đắp.

Tôi nghe mà lòng quặn thắt. Tôi thương con trai tôi, giận con dâu. Tôi hiểu rằng, con trai mình đang đứng trước một quyết định khó khăn: Ly hôn ngay khi vừa cưới, hay chấp nhận làm cha của đứa trẻ không phải con mình.

Những ngày sau đó, tôi thấy con trai tôi như người mất hồn. Con không ăn, không ngủ, chỉ ngồi im lặng suy nghĩ. Tôi muốn giúp con, nhưng không biết phải làm sao.

Con dâu cũng không ngừng cố gắng để chuộc lỗi. Chăm sóc con trai tôi từng chút một, nấu những món ăn con trai thích, luôn cố gắng tạo không khí vui vẻ trong nhà. Nhưng tôi biết, nỗi đau trong lòng con trai tôi không dễ dàng nguôi ngoai.

Tôi nhìn con dâu, lòng đầy xót xa. Tôi biết, dù thế nào, gia đình này cũng sẽ không bao giờ như trước. Nhưng tôi hy vọng rằng, với thời gian, mọi vết thương sẽ lành lại, tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con trai mình, dù con chọn cách giải quyết nào, tôi cũng sẽ ủng hộ con.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022