Tôi từng nghĩ hôn nhân của mình không còn lối thoát. Chồng tôi suốt ngày bận rộn, đi làm về là ôm điện thoại hoặc ngủ. Tôi lạc lõng ngay trong chính ngôi nhà mình, cảm giác như vợ chồng chỉ còn ràng buộc nhau bởi con cái.

Trong lúc yếu lòng, tôi gặp lại một người quen cũ – mối tình đầu thời đại học. Anh ấy ngọt ngào, lắng nghe tôi tâm sự, nói những điều mà chồng tôi chưa bao giờ để ý. Chỉ cần một tin nhắn của anh cũng đủ khiến tim tôi loạn nhịp. Tôi biết bản thân đang trượt dài, nhưng không đủ tỉnh táo để dừng lại.

Đêm đó, sau một cuộc cãi vã kịch liệt với chồng, tôi quyết định nhắn tin cho người cũ: "Ngày mai em sẽ gặp anh". Tay run run bấm từng chữ, tim đập thình thịch. Trong đầu tôi vẽ ra viễn cảnh bỏ lại tất cả để chạy theo cảm xúc.

Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại rung lên. Một số lạ gửi đến đúng 0 giờ 01 phút: "Nếu chị thương các cháu, xin đừng làm điều khiến chúng tổn thương. Đừng quên chị là 1 người mẹ".

Tôi sững người. Không ai biết chuyện của tôi ngoài anh kia. Nhưng số điện thoại này tôi chưa từng lưu. Tôi bối rối đến mức tim như ngừng đập, xóa vội tin nhắn định gửi đi.

cang-thang-lo-lang-den-371658660765-1758853005964-17588530076471751618536-1758893410154-1758893410386588905163.jpg

Ảnh minh họa

Tôi trằn trọc suốt đêm, đầu óc quay cuồng: Ai là người nhắn? Sao họ biết? Và tại sao lại nhắc đến con tôi?

Sáng hôm sau, vì tò mò nên tôi quyết định nhắn lại cho số điện thoại lạ kia. Tôi cũng muốn biết ai lại biết chuyện không hay này của tôi vì tôi không hề tâm sự với ai cả.

Thật không tin nổi, chủ nhân của số điện thoại kia gọi tôi xin lỗi rối rít: "Chị ơi em nhắn nhầm đấy ạ, em xin lỗi vì làm phiền chị lúc nửa đêm, em không biết chị là ai, nội dung kia không phải nói chị đâu ạ".

Nghe xong, tôi òa khóc. Thì ra tin nhắn ấy không phải từ một thế lực "bí ẩn" nào, mà đơn giản là nhầm, cú nhầm như bàn tay níu kéo tôi lại trước bờ vực. Một dòng chữ ngắn ngủi nhưng như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, làm tôi tỉnh ra.

Tối hôm đó, tôi nhìn hai đứa con ngủ say mà thấy nghẹn lòng. Nếu tôi thật sự sa ngã, ai sẽ là người chịu tổn thương đầu tiên? Không phải chồng, cũng chẳng phải người tình, mà chính là những đứa trẻ ngây thơ kia.

Từ sau cú sốc đó, tôi không còn liên lạc với người cũ. Thay vào đó, tôi thử ngồi xuống nói chuyện với chồng, thẳng thắn về cảm giác cô đơn bấy lâu. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh im lặng lắng nghe, rồi khẽ nói: "Anh xin lỗi vì để em cảm thấy như vậy. Chúng ta cùng bắt đầu lại nhé".

Một tin nhắn lạ lúc nửa đêm đã kéo tôi khỏi sai lầm lớn nhất đời mình. Và có lẽ, cũng nhờ cú dừng kịp thời ấy mà tôi còn giữ được gia đình, giữ được những ánh mắt trong veo của con mỗi sáng mai thức dậy.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022