Tôi về làm dâu đã gần hai năm. Ngay từ những ngày đầu, tôi đã cảm nhận được sự lạnh lùng của chị dâu. Chị ấy ít nói, lúc nào cũng giữ khoảng cách, cử chỉ khéo léo nhưng luôn mang theo một vẻ dè chừng. Mọi nỗ lực làm thân, giúp đỡ trong nhà, tôi đều cảm thấy bị đánh giá, thậm chí là bị bác bỏ một cách âm thầm.
Thời gian đầu, tôi cố gắng nhún nhường, hạn chế va chạm. Nhưng dần dần, sự xa cách ấy khiến tôi khó chịu và tò mò. Tại sao một người trong nhà mà luôn dè chừng, thậm chí tỏ vẻ không ưa mình? Tôi thử hỏi chồng vài lần, nhưng anh chỉ cười trừ: "Chị ấy vốn khó tính thôi, đừng để bụng".
Mọi chuyện tưởng chừng như chỉ là khác tính cách cho đến một hôm, trong bữa cơm gia đình, chị dâu lỡ miệng nói về một câu chuyện cũ mà tôi chưa từng nghe. Hóa ra, trước khi tôi về làm dâu, chị dâu từng có một mâu thuẫn nghiêm trọng với mẹ chồng liên quan đến chuyện phân chia tài sản thừa kế của gia đình. Mâu thuẫn đó khiến chị cảm giác mình chưa bao giờ được tôn trọng trong nhà.
Khi tôi xuất hiện, theo tâm lý của chị, tôi trở thành "người thứ ba" vô tình, chiếm mất sự quan tâm, khiến mọi hành vi của chị bị chi phối bởi cảm giác phòng thủ. Chị ghét tôi không phải vì tôi làm sai điều gì, cũng không phải vì tôi cố tình gây khó chịu, mà vì những vết thương cũ trong lòng chưa lành, một thứ cảm giác bất an mà chị mang theo từ lâu.

Ảnh minh họa
Tôi đứng im lặng, vừa ngạc nhiên vừa chạnh lòng. Tất cả những lần chị lạnh nhạt, dè chừng, những ánh mắt khó hiểu trước hành động của tôi hóa ra đều xuất phát từ nỗi sợ hãi bị lãng quên, bị thay thế. Không ai nghĩ, trong gia đình, những mâu thuẫn tưởng nhỏ nhưng chưa giải quyết sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến cách họ nhìn người khác.
Sau hôm đó, tôi thay đổi cách ứng xử: nhún nhường hơn, kiên nhẫn hơn, nhưng cũng giữ khoảng cách đủ để cả hai cảm thấy dễ chịu. Chị dâu vẫn ít nói, nhưng bầu không khí không còn nặng nề như trước. Tôi nhận ra rằng, ghét ai đôi khi không chỉ là ghét con người đó, mà còn là ghét hoàn cảnh, ghét quá khứ chưa giải quyết, ghét chính cảm giác bất lực trong bản thân mình.
Mới gần đây bố chồng tôi phát hiện bị ung thư, chúng tôi bàn nhau gom tiền chữa cho bố nhưng ông cương quyết từ chối vì đã bước sang giai đoạn cuối. Không những thế bố mẹ chồng tôi còn gọi con cái họp bàn chia tài sản. Từ lúc ấy thái độ của chị dâu với tôi lại khó chịu hẳn. Tôi rất buồn vì trong lúc này chị ấy còn hằn học. Thật sự tôi chẳng biết phải làm sao cho chị bớt ghét tôi, chẳng lẽ bảo bố mẹ chia cho chúng tôi ít tài sản hơn?



































