Tôi là con út trong nhà, lương không cao nhưng sống tiết kiệm. Anh trai tôi làm công nhân, vợ anh bán hàng online nhỏ lẻ. Họ có hai đứa con nhỏ, một đứa chuẩn bị vào lớp 1, một đứa vẫn còn mặc bỉm. Lúc nào gặp cũng thấy chị thở dài than khổ, nào là tiền bỉm sữa, nào là học phí, tiền điện nước… Tôi nhìn hai đứa nhỏ tội quá, nghĩ thương cháu thì giúp anh chị vậy.
2 năm nay, tháng nào tôi cũng gửi vào tài khoản chị dâu 3 triệu. Chị dâu nhắn tin cảm ơn bằng những câu rất ngọt ngào: "Cảm ơn em, nhờ em mà mấy cháu có hộp sữa uống thêm" hay "Chắc ông trời thương tụi chị mới cho đứa em như em".
Tôi chưa từng đòi hỏi hay nghi ngờ. Mỗi lần ghé qua nhà, chị dâu đều cố ý để lộ mấy hộp sữa rẻ tiền, bánh kẹo cũng toàn loại bình dân. Tôi tin nên càng thấy thương anh chị và các cháu hơn.
Cho tới hôm chủ nhật tuần trước, tôi ghé bất ngờ để đưa mấy lốc sữa và cuốn truyện cho cháu. Cửa không khoá, tôi bước vào thì thấy cháu lớn đang trông cháu nhỏ ở giữa nhà, tôi hỏi bố mẹ đâu thì cháu bảo bố đi gặp bạn còn mẹ thì chạy ra đầu ngõ mua trứng.
Tôi định bỏ sữa vào tủ lạnh thì nhìn thấy 3 con tôm hùm to như cổ tay, đỏ au, bọc gọn trong hộp nhựa. Tôi kinh ngạc hỏi cháu lớn xem ai cho tôm hùm thì cháu khoe mẹ mua, mẹ bảo bạn mẹ bán nên mua được rẻ hơn mọi lần.
Nghe mà tôi điếng cả người, hóa ra chị dâu mua tôm hùm nhiều lần rồi. Tôi vẫn cất sữa vào tủ, lòng thì cứ nặng nề, bản thân tôi đến bây giờ vẫn chưa từng dám mua tôm hùm về ăn vì biết nó đắt đỏ. Tôi cất cuốn truyện lên giá sách cho cháu thì thấy có hộp kem dưỡng da đã hết để trên giá, loại này thương hiệu rất nổi tiếng và cũng rất đắt đỏ, tôi chưa bao giờ dám mua để dùng.

Ảnh minh họa
Linh tính mách bảo, tôi liền vào thẳng phòng ngủ của anh chị thì thấy trên bàn trang điểm của chị dâu là một bộ mỹ phẩm của thương hiệu đó, mua cả bộ phải tới 15-16 triệu, thế mà chị dâu không thiếu món nào, từ kem mắt, kem dưỡng ẩm, nước hoa hồng cho tới kem chống nắng, kem bôi ban đêm... Tôi đứng đờ người, chưa kể dưới ngăn kéo là nước hoa Pháp, collagen dạng uống, son YSL... Toàn những thứ tôi ao ước mà chẳng dám bỏ tiền ra mua. Tôi lấy điện thoại ra, chụp lại ảnh mỹ phẩm, tôm hùm rồi ra về, không nói gì.
Tối hôm đó, tôi gửi ảnh cho anh trai, chỉ hỏi một câu: "Tôm hùm này là tiền em gửi để mua sữa cho cháu à?".
Anh tôi gọi ngay, giọng lạc đi. Anh nói anh không hề biết gì, lương anh vẫn đưa vợ giữ, chị cho ăn gì thì ăn nấy. Còn chị dâu thì sau đó nhắn cho tôi một tràng dài, rằng đám tôm là bạn chị gửi nhờ, mỹ phẩm là đồ trúng thưởng từ livestream, nước hoa là hàng "được tặng", còn collagen là "chị bán hộ người ta".
Tôi không trả lời, từ sau hôm đó thì quyết định cắt khoản tiền trợ cấp hằng tháng. Tôi từng nghĩ mình đang giúp anh chị vượt qua khó khăn nhưng hoá ra, tôi chỉ đang nuôi lớn sự khôn lỏi và dối trá của một người đàn bà biết cách diễn kịch.
Tôi không tiếc tiền, tôi chỉ tiếc niềm tin và từ giờ, nếu có giúp ai, tôi sẽ nhìn kỹ hơn, đừng để lòng thương bị đem ra để lợi dụng như một món hàng dễ dãi.