bo-chong-01-1696894593160-1760515699189-1760515699744493272465-0-0-637-1020-crop-17605157583831019513229.jpg

Tôi lấy chồng khi anh đã từng đổ vỡ. Anh bảo cuộc hôn nhân trước kết thúc trong êm đẹp, không oán hận. Tôi tin, vì nhìn cách anh sống: điềm đạm, tử tế, không bao giờ nói xấu ai, nhất là vợ cũ. Tôi thấy ở anh sự chín chắn của người từng trải qua nhiều mất mát, nên càng trân trọng.

Bảy năm qua, chúng tôi sống khá yên ổn. Anh là người đàn ông biết lo, thương con, chiều vợ. Tôi chưa từng phải ghen, cũng chẳng nghi ngờ điều gì. Cho đến hôm đó, tôi cần chuyển tiền cho khách hàng, mở tài khoản của anh để lấy thông tin. Tình cờ tôi thấy lịch sử chuyển khoản định kỳ: mỗi tháng, anh đều gửi 5 triệu cho một người tên "C. Lệ".

Tim tôi khựng lại. Tên nghe rất lạ, nhưng lại xuất hiện đều đặn suốt nhiều năm. Tôi hỏi thẳng, anh im lặng hồi lâu rồi thở dài: "Là mẹ vợ cũ của anh".

Tôi chết lặng. Anh nói ngày xưa bà ấy từng thương anh như con trai. Sau khi vợ chồng anh ly hôn, bà sa vào cờ bạc, nợ nần chồng chất. Lúc ấy bà bị chủ nợ đến tận nhà đòi, con gái thì trốn biệt, bà gọi cho anh cầu cứu. Anh bảo, không muốn dính dáng, nhưng nghĩ lại, dù gì cũng từng là người thân, không nỡ để bà bị đánh đập. Thế là anh đứng ra trả giúp 80 triệu, coi như chấm dứt ân nghĩa. Nhưng sau đó, bà lại tiếp tục vay nợ. Anh không muốn can dự nữa, bà lại van xin, nói chỉ cần mỗi tháng anh gửi ít tiền giúp bà trả lãi, khi nào có sẽ trả lại.

Anh kể, anh sợ tôi hiểu lầm, sợ tôi nghĩ anh còn vương vấn quá khứ, nên giấu. Giọng anh nhỏ dần: "Anh không muốn giấu em đâu nhưng nói ra cũng chẳng biết giải thích thế nào. Không giúp thì thấy áy náy, mà giúp thì sợ em buồn".

Tôi ngồi lặng, không biết nên khóc hay nên cười. Tôi hiểu, anh không có tình cảm gì với vợ cũ hay mẹ cô ta, chỉ là quá mềm lòng. Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy nghẹn. Một người đàn ông tử tế đến mức sẵn sàng bao dung cho người từng bỏ rơi mình, còn với vợ hiện tại lại chọn im lặng.

bo-chong-01-1696894593160-1760515699189-1760515699744493272465.jpg

Ảnh minh họa

Tối đó, tôi nằm quay mặt đi, không nói thêm câu nào. Anh vẫn ở bên, cố gắng bắt chuyện, dỗ dành, nhưng tôi thấy mọi lời đều vô nghĩa. Trong đầu tôi chỉ có một câu: "Nếu anh còn giấu được chuyện này, thì còn bao nhiêu điều khác mà tôi chưa biết?".

Sáng hôm sau, anh vẫn đều đặn dậy sớm, pha cà phê cho tôi như mọi ngày. Anh nói sẽ chấm dứt việc gửi tiền, nhưng tôi không hỏi thêm. Tôi cũng không biết nên tin hay không. Tin thì sợ lại tổn thương, mà không tin thì mệt mỏi quá.

Từ hôm đó, giữa chúng tôi có một khoảng cách vô hình. Anh vẫn tốt, vẫn quan tâm, vẫn là người chồng mà ai nhìn vào cũng khen. Nhưng tôi thì không còn như trước. Cảm giác an toàn mà tôi từng có biến mất rồi.

Người ta nói, có những vết rạn trong hôn nhân không đến từ phản bội, mà từ lòng tin bị mài mòn từng chút một. Tôi không biết rồi mình có thể quên được chuyện này không. Chỉ biết rằng, mỗi khi anh chuyển khoản cho ai, mỗi khi anh nhìn điện thoại lâu hơn bình thường, lòng tôi lại nhói lên.

Không phải vì ghen, mà vì sợ, sợ rằng giữa chúng tôi, đã có một vết nứt mà chẳng ai đủ can đảm vá lại. Giờ tôi phải làm gì đây?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022