Cách đây 4 tháng, khi tôi đang xếp đơn hàng thì Thảo – chị sale bất động sản cùng đội – gọi điện, giọng run run: "Yên ơi, ông khách hôm bữa mày dẫn đi xem nhà... đặt cọc rồi kìa".

Tôi lặng mất một nhịp. Ông khách "hứa cho vui" mà tôi tưởng đã bốc hơi ấy, vậy mà chuyển cọc thật.

Rồi mấy hôm sau, tôi lại chốt tiếp được một căn nữa cho bà khách mà tôi "chăm" 2 tuần. Rồi một anh khách khác "bấm bụng mua" vì sợ trượt giá. 3 căn nhà liền trong tháng. Sau khi kí kết hợp đồng bàn giao nhà xong xuôi, tháng vừa rồi, công ty chuyển về tài khoản tôi khoản hoa hồng bằng 2 năm lương của dân văn phòng.

Lần đầu tiên trong đời tôi có một cục tiền đáng kể đến vậy, ngồi nhìn dãy số trong tài khoản mà tim đập thình thịch bởi vì tôi đến với công việc sale bất động sản này theo kiểu làm thêm, "nghề tay trái", chứ công việc chính của tôi vẫn là một lễ tân của công ty nhỏ.

Tôi lên mạng tra giá xe. Một con Vios, màu trắng, giá vừa tầm, tôi quyết định mua nó để làm phần thưởng cho mình và cũng để hè này đi đâu mát mẻ, thuận tiện. Nhưng tôi chưa biết nói thế nào với chồng. Vì chồng tôi là kiểu người rất minh bạch tài chính.

Anh thậm chí còn tự lập bảng Excel phân loại chi tiêu từng tháng. Nghe thấy ai đó "giấu quỹ đen", anh lập tức nói : "Nếu đã phải giấu thì tức là có vấn đề rồi. Tiền bạc mà còn không tin tưởng nhau thì tình nghĩa có là gì nữa đâu". Chồng tôi lại không thích nghề môi giới bất động sản, vì anh cho rằng đây là công việc "bán nước bọt", chẳng hay ho gì. Thế nên tôi làm mọi thứ đều là giấu chồng, giấu từ việc làm thêm cho tới hoa hồng kiếm được. Cho nên giờ muốn mua xe ô tô mà không biết mở lời thế nào.

Tôi từng dò thử anh: "Sếp nói 6 tháng đầu năm nay nhiều dự án, sắp tới sẽ thưởng lớn cho nhân viên, em định tiết kiệm thêm ít rồi mua cái ô tô đi lại cho tiện, anh đưa mẹ con em về quê chơi cũng đỡ phải bắt xe khách".

Chồng tôi tỏ vẻ không quan tâm: "Nói là thưởng lớn nhưng cũng có bao nhiêu đâu, em cứ giữ tiền đó, đừng tiêu linh tinh là được, còn muốn mua xe thì để anh xem thế nào, sang năm đủ tiền thì mua chứ anh không mua trả góp đâu".

Thế là tôi hiểu, cửa ải này khó qua rồi.

91-17498900294401948054678-1749953629080-17499536488891249443012.png

Ảnh minh họa

Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định nhờ em trai mua giúp xe, giả vờ như xe của em ấy nhưng không dùng đến nên để tôi đi. Sau khi 2 chị em gọi điện bàn đi bàn lại, thống nhất phương án, tôi chuyển cho em trai 100 triệu để em ấy đi đặt cọc xe giúp. Vì tôi tính cũng phải 2 tuần sau mới lấy xe được, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng em trai tới đại lý nhận xe và chuyển nốt tiền.

Thế nhưng chiều hôm đó về, khi tôi tắm xong đi ra thì thấy mặt chồng hầm hầm, cầm điện thoại của tôi trên tay hỏi: "Em chuyển tiền cho ai đây? Sao tài khoản của em lắm tiền thế?".

Bình thường chồng tôi không kiểm tra điện thoại của tôi, mật khẩu điện thoại thì lại là ngày sinh nhật con. Tin nhắn của ngân hàng tôi đã xóa hết, nên tôi cũng chủ quan. Không ngờ chồng tôi lại vào mục thông báo ở ngoài ứng dụng ngân hàng và nhìn thấy số tiền trưa nay tôi chuyển cho em trai cùng số dư tài khoản sau khi chuyển.

Tôi đành khai thật với anh về tất cả, nhưng tôi không thấy mặt anh vui vẻ mà chỉ sầm sì tức giận. Anh bảo: "Giỏi lắm, em giấu anh chuyện lớn thế này cơ đấy. Em có gần tỷ bạc trong tài khoản nhưng lại giấu chồng, hôm trước còn nói dối được sếp thưởng dự án. Em câu kết với em trai để mua xe qua mặt anh, em không tôn trọng anh, em coi anh là thằng ngốc phải không? Em đã như thế thì ly hôn đi".

Mặc cho tôi giải thích các kiểu, chồng vẫn ghim vào tôi những từ ngữ đó. Hôm đó, vợ chồng tôi giận nhau, tối tôi ôm con ngủ trên giường, chồng thì thức trắng đêm ngoài sô pha. Giờ tôi rối như tơ vò, chẳng biết nên làm gì để anh nguôi giận đây. Chứ chồng tôi mà đã giận thì giận lâu lắm, rồi sẽ đay nghiến chuyện này mãi thôi.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022