Sau khi kết hôn, tôi sống cùng bố mẹ chồng. Chồng tôi có một chị gái, lấy chồng cũng gần nhà tôi. Vì vậy, chị thường xuyên chạy qua, chạy lại nhà mẹ đẻ.

Kinh tế của vợ chồng tôi khá bình thường, đủ ăn, đủ tiêu, chắc chỉ nhỉnh hơn một chút so với nhà chị chồng.

Mỗi tuần ít nhất 2-3 lần, chị chồng lại đưa hai cháu qua nhà tôi ăn cơm. Sau khi dùng bữa, gia đình có bánh kẹo, hoa quả gì, mọi người cũng ăn luôn. Thậm chí có hôm, các cháu còn xin mang về nhà.

Vì là người thân trong nhà, tôi không bao giờ tính toán gì. Dù thực tế, chỉ thỉnh thoảng không sao, chứ việc qua ăn uống đều đặn như vậy không thể nói là không tốn kém.

Trong khi đó, bố mẹ tôi đã già yếu, ở quê không có lương hưu nên mọi chi phí, công việc trong nhà đều do vợ chồng tôi chịu trách nhiệm.

Khoảng hai năm trở lại đây, tình hình kinh tế khó khăn. Chị chồng tôi bán hàng online (trực tuyến) nên cũng bị ảnh hưởng không ít. Tần suất gia đình chị chạy sang nhà bố mẹ đẻ "ăn chực" ngày càng tăng. Chưa kể cứ vài tháng, chị lại vay tiền vợ chồng tôi một lần.

Lúc thì vì đến kỳ đóng tiền học cho các cháu, lúc thì nhà cũ quá, cần phải sửa sang..., chị nói cho chị vay, khi nào bán được lô hàng này kia sẽ trả lại ngay.

Thấy chị cũng khó khăn, lại thương các cháu, dù không dư dả, vợ chồng tôi vẫn luôn góp vào một khoản vài triệu đồng đưa chị.

Tuy nhiên thực tế, tình hình làm ăn của anh chị thế nào, chúng tôi không thể nào nắm rõ được. Mốc thời gian "bán được lô hàng" chỉ mình chị chồng rõ.

Chưa kể, nếu như chị ế hàng thì như thế nào? Nhiều lần, sau khoảng vài tháng không thấy chị đả động gì dù thường xuyên chị ở nhà tôi, tôi rất ngại vẫn phải hỏi thăm chị.

chi-ck.jpgChị chồng vay tiền tôi thì dễ, nhưng lúc trả nợ lại khó khăn (Ảnh minh họa: TD).

Nghe tôi nhắc chuyện tiền nong, chị ngay lập tức thay đổi thái độ, khác hẳn lúc chị vay tiền tôi, sau đó vài ngày cũng thu xếp trả cho tôi.

Nhưng chỉ vài tuần sau, chị lại có một lý do chính đáng nào đó để vay tiếp. Cứ thế, chị chồng tôi lúc nào cũng trong tình trạng khoản này đập vào khoản kia, luôn nợ tiền tôi.

Nói thật vì đòi chị rất khó nên tôi nhiều lần không muốn cho vay nữa. Tuy nhiên, chị chồng thường vay trước mặt cả nhà, lại còn ôm con rơm rớm nước mắt. Bố mẹ chồng thấy vậy nói thêm vào, tôi khó lòng từ chối.

Nửa năm nay, chị chồng dường như quên mất, luôn lờ đi khoản vay tôi 20 triệu đồng. Chị không nói bao giờ trả, cũng không xin khất sau quá nhiều lần trình bày lý do này kia chậm gửi lại. 

Thay vào đó, chị hay mang sang nhà tôi nhiều món đồ gia dụng. Những món đồ này toàn là hàng chị bán online nhưng bị ế, không bán được nên mang sang. Nào là xoong chảo, nào là bát đũa, nào là quạt máy... đủ thứ.

Cuối tuần trước, nhân bữa ăn có đủ cả gia đình, tôi mới nhẹ nhàng hỏi chị về số tiền 20 triệu đồng, sợ chị quên và cũng muốn biết bao giờ chị sẽ trả cho tôi.

Giờ là dịp cuối năm có nhiều thứ phải chi tiêu, hơn nữa lương thưởng của vợ chồng tôi cũng bị cắt giảm đi không ít.

Ấy thế, chị không những không tỏ ra ái ngại mà còn cáu giận ra mặt. Chị bảo: "Cô chú buồn cười thật. Chị đã bao giờ định ăn quỵt của cô chú đâu, có thì đã trả ngay, đằng này chưa có. Chị em trong nhà khó khăn phải giúp đỡ lẫn nhau, chắc tôi phải đi bán nhà trả nợ, cô chú mới vừa lòng?".

Nghe những lời chị chồng nói, tôi thực sự không chấp nhận được. Mẹ chồng lại bảo vợ chồng tôi phải biết thương lấy chị, nhà có mỗi hai chị em, đừng ép chị quá.

Tự dưng câu chuyện bị "đổi trắng thay đen", vợ chồng tôi tôi như bị cứng họng, chưa kịp phản ứng tiếp thì chị chồng đã nhanh chóng tiếp lời: "Mà nợ của chị cũng còn mấy đâu. Từ hôm trước đến giờ, bao nhiêu thứ - nồi niêu, xoong chảo, bát đĩa... - chị mang sang trừ đi cũng chỉ còn vài triệu thôi".

Tôi đúng là đi hết từ cú sốc này đến cú sốc khác. Thái độ thiếu nợ không đúng mực của chị đã là một nhẽ. Hóa ra bấy lâu nay, chị cố tống đống đồ bán ế sang nhà tôi tưởng để dùng hộ, cũng chả ai bảo chị làm vậy, giờ thành tôi mua đồ?

Tôi tức quá lớn tiếng: "Chị ơi, em chưa từng bảo chị mang đồ sang hay bảo mua trừ nợ.

Đồ mang sang thì bố mẹ, anh chị và các cháu cũng cùng dùng, tại sao cuối cùng em phải trả tiền? Thế cả nhà chị sang đây ăn uống suốt có tốn tiền không ạ?".

Lời qua tiếng lại thành ra tôi và chị cãi nhau to. Chị tôi dùng dằng cùng chồng và các cháu bỏ về, cả tuần nay không sang nhà tôi nữa. Thậm chí, chị còn đòi từ mặt vợ chồng tôi, không có chị em gì hết.

Bố mẹ chồng tôi già yếu, thấy tình hình gia đình căng thẳng như vậy, đâm ra sinh bệnh. Bố mẹ cứ nằm trên giường suốt, không thiết ăn uống gì. Bố mẹ cũng muốn vợ chồng tôi là phận em, cần "xuống nước" xin lỗi anh chị để yên ấm nhà cửa.

Nhìn thấy cảnh này, tôi thực sự không muốn và cũng thương bố mẹ chồng lắm. Nhưng tôi có làm gì sai để phải xin lỗi.

Tôi có lòng tốt cho vay tiền, giờ không được trả lại còn mang tiếng xấu. Tôi bực quá, không biết nên làm gì cho phải?

ngv.jpg?width=150Yêu
Tôi phát ốm kể từ khi chị chồng đến nhà làm giúp việc

Theo Dân trí

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022