Diễn viên trò chuyện về cuộc sống và công việc, dịp vào vai Nguyên trong series Cha tôi người ở lại (đạo diễn Vũ Trường Khoa).

- Vai diễn truyền hình mới có ý nghĩa thế nào với anh?

- Tôi đến với nhân vật vào giai đoạn bản thân cũng có nhiều câu hỏi về vai trò của người con trai trong gia đình, những ngã rẽ trách nhiệm, tình cảm. Khi đọc kịch bản, tôi không nghĩ sẽ hóa thân mà phải làm bạn với Nguyên. Cậu ấy là biểu hiện của một thế hệ phải trưởng thành ở lưng chừng cái cũ và mới, bị kỳ vọng quá nhiềumàkhông đủ ngôn ngữ để nói hết cảm xúc thật. Vai diễn này như một lần "mở khóa" nghề và những phần chưa gọi tên được trong chính tôi. Đây không phải mẫu nhân vật dễ chiếm cảm tình, bởi cócác lựa chọn, cư xử khiến người xem khó chịu.

Tuy nhiên, có những tầng cảm xúc sâu hơn của Nguyên tôi chưa truyền tải trọn vẹn. Đôi lúc tôi nghĩ nếu mình liều lĩnh một chút, dám thêm vào các khoảng lặng hay ánh nhìn dài hơn kịch bản, biết đâu Nguyên sẽ sống động. Tiếc nuối song tôi không hối hận, bởi bản thân đã thể hiện bằng tất cả sự chân thành.

tran-nghia-trong-phim-cha-toi-nguoi-o-lai-1747899762.jpg?w=0&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=4pqa6k2lHtnNyFAiROOY2g
Trần Nghĩa trong phim 'Cha tôi người ở lại'

Trích đoạn Nguyên bất lực khóc với bố nuôi (Thái Sơn) vì không thuyết phục được mẹ ruột ở lại viện điều trị bệnh. Video: VTV Go

- Anh nói gì khi gần đây vai Nguyên bị người xem nhận xét tạo cảm giác mệt mỏi, thiếu sức sống?

- Tôi lắng nghe tất cả ý kiến để nắm bắt khoảng cách giữa vai diễn và cảm nhận của khán giả. Tôi hiểu vì sao mọi người thấy như vậy, bởi Nguyên không bộc lộ cảm xúc rõ ràng, sống nội tâm, ít hành động và thường phản ứng chậm, thậm chí bị động. Tôi cũng tự hỏi: ''Chúng ta có đang quen xem nhân vật như một sự giải trí, phải đẹp, giàu năng lượng?''. Tôi hóa thân theo đúng cảm nhận của mình về một chàng trai còn nhiều lúng túng trước cuộc đời. Tôi tin ngoài đời cóngười như thế. Họ không kịp phản ứng khi gặp biến cố, chỉ im lặng chịu đựng, chẳng giỏi nói lời yêu thương. Nguyên không bùng nổ hay có khoảnh khắc ''đắt'' để ghi điểm với người xem, song tôi nghĩ đây là cơ hội thử thách mình, làm sao thể hiện một con người nhiều mâu thuẫn nhưng vẫn chân thật.

Tôi nghĩ khen chê là điều không tránh khỏi trong nghệ thuật. Khi mới vào nghề, tôi từng khá nhạy cảm vớilời chê. Tôi mất ngủ vì đọc bình luận tiêu cực, tự soi lại từng ánh mắt, câu thoại của mình. Theo thời gian, tôi hiểu khán giả không đánh giá diễn viên mà họ đang phản hồi từ cảm xúc thật. Có người thích nhân vật vì thấy mình trong đó, người khác chê bởi kỳ vọng một thứ khác. Tôi cho rằng mọiý kiến đều quý giá, nếu chẳng ai phản ứng, đó mới là điều lo lắng nhất.

- Vụt sáng sau phim "Mắt biếc" nhưng đến nay Trần Nghĩa vẫn chưa có dự án nổi bật tiếp theo, anh đối diệnkhó khăn gì?

- Tôi chưa bao giờ nhìn sự nghiệp của mình như một đường thẳng, phải leo lên thật nhanh, thật cao. Tôi không làm nghề để giữ ánh hào quang mà muốn duy trì mối liên kết với khán giả, dù điều đó có thể chậm. Sau Mắt biếc, tôi có nhiều lời mời, được đề xuất vào vai "an toàn", tức chỉ cần làm đúng công thức sẽ được người xem yêu thích. Nhưngtôi muốn thử điều khó hơn, thậm chí sai sót để hiểu thêm về bản thân và nghề diễn.

Mỗi vai tôi đều cân nhắc và chấp nhận rủi ro. Năm ngoái, tôi từng nói khá mơ hồ về tương lai,hiện bắt đầu giải mã được vài điều. Tôi không còn nghĩ bản thân phải ''vượt qua ai'', ''nổi bật đến mức nào'', ''có bao nhiêu dự án hot'' hay cần một vai diễn để gây sốt. Tôi muốn chọndự án mà nhân vật có chiều sâu, đạo diễn có niềm tin vào diễn viên, kịch bản khiến mình lo lắng trước khi nhận lời. Bởi phải có cảm xúc này, tôi mới biết mình đang thật sự dấn thân. Tôi cũng học cách nhìn nghề với nhịp thở bình tĩnh, không phải lúc nào cũng có thành tích. Sẽ có nhiều gương mặt mới xuất hiện song điều giữ tôi ở lại nghề là không chạy theo thị hiếu. Tôi tin mình đang đi đúng hướng.

- Gương mặt trẻ trung đem lại cho anhthuận lợi và hạn chế gì?

- Tôi thường hóa thân hình tượng học sinh, sinh viên hoặcnhân vật có nội tâm giàu cảm xúcmà gương mặt chưa mang nhiều vết hằn của thời gian. Điều này giúp tôi gần gũi khán giả trẻ. Hạn chế lớn nhất là sự nghi ngờ khi nhiều đạo diễn nói: "Nghĩa hợp vai hiền, trầm chứ gai góc hoặc mẫu đàn ông từng trải thì chưa tới''. Họ không sai, song tôi cho rằng chỉ nhìn khuôn mặt mà đóng khung khả năng là tự giới hạn sức bật của diễn viên. Tôi đã chủ động đi tìm những vai diễn thách thức hơn, không phải chứng minh mà để mở rộng chính mình, như nhân vật Nguyên. Gương mặt có thể trẻnhưng nội tâm diễn viên cần trưởng thành mỗi ngày, đó là lý do tôi làm việc cật lực để trau dồi cho tương lai.

tran-nghia-1747899920-9967-1747902005.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=DaRc8VBQDOn9URDVLusNBw

Trần Nghĩa từng tham gia các phim ''Cuộc đời của Yến'', ''Chiều ngang qua phố cũ'', ''Lặng yên dưới vực sâu''. Cuối năm 2019, anh gây chú ý khi hóa thân Ngạn của dự án ''Mắt biếc'' (Victor Vũ). Vai diễn giúp anh nhận đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc ở Ngôi sao xanh 2020. Cũng trong mùa giải, anh được đề cử Nam diễn viên xuất sắc với phim ''Nhà trọ Balanha'' và Nam diễn viên được yêu thích nhất cho ''Ráng chiều ấm áp''. Ảnh: Nhân vật cung cấp

- Vì sao anh tập trung diễn xuất mà không thử sức công việc có thể nhanh cải thiện kinh tế, không phải ở nhà thuê?

- Chọn nghề diễn không phải vì dễ dàng mà nó khiến tôi cảm thấy mình đang sống đúng. Tôi không muốn đánh đổi cảm giác đó chỉ để nhanh có thêm thu nhập. Tôi biết nhiều đồng nghiệp làm thêm MC, ca hát, kinh doanh. Về bản thân, tôi nghĩ nếu ngày nào cũng phải chia ra làm đủ việc chỉ để cầm cự thì phần nghệ sĩ trong mình sẽ bị bào mòn. Và khi không còn ''lửa'', đứng trước máy quay, tôi chỉ còn là cái xác đang đọc thoại. Dù được mời làm những việc kiếm tiền nhanh, tôi suy nghĩ: ''Nếu đồng ý, 5 năm nữa mình còn là diễn viên hay chỉ là người từng đóng phim''. Thà sống chậm, chặt chi tiêu, tôi giữ cho mình thế giới cảm xúc đủ đầy để khi nhận vai, tôi còn thấy háo hức, biết run tay lúc đọc đến một đoạn thoại ''chạm'' vào tim mình.

- Khi có thời gian rảnh, anh làm gì để tạo niềm vui riêng?

- Ngày nghỉ với tôi là tạm dừng, cho phép bản thân được thở thật sâu sau thời gian bị cuốn vào guồng quay công việc, dồn nén cảm xúc trong các cảnh quay. Tôi thường bắt đầu một ngày bằng việc uống ly bạc xỉu, ngồi cạnh cửa sổ đọc báo hoặc đơn giản là ngắm nhìn, lắng nghe tiếng đời. Tôi tin khoảnh khắc bình dị đó giúp tôi quay lại vai diễn với tâm thế mới mẻ hơn. Ngoài ra tôi dành thời gian xem phim, nghe nhạc để nuôi dưỡng tâm hồn. Có lúc tôi muốn đi đâu đó thật xa một mình, ngắm nhìn đất nước bình yên. Tôi không theo đuổi các hoạt động ồn ào, náo nhiệt mà thích phút giây tĩnh lặng, những cuộc trò chuyện với bạn bè thân thiết.

Phương Linh

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022