Vợ chồng tôi sống chung với mẹ vợ. Mẹ vợ tôi chỉ có mỗi mình em là con nên nâng niu từ bé. Bà lại không có chồng vì vợ tôi là kết quả của cuộc tình vụng trộm. Vợ tôi vẫn hay kể trong nước mắt những tủi nhục của hai mẹ con trong những ngày thơ ấu. Em bị bạn bè xa lánh, hắt hủi và gọi là "con hoang". Dù khổ cực nhưng mẹ luôn cho em những gì tốt nhất, thậm chí khi em đậu đại học, mẹ còn đi bán máu để kiếm tiền cho em nhập học.

Khi cưới, vợ bảo thẳng với tôi là nếu tôi chịu làm rể thì cưới, không thì thôi. Em thà không chồng cả đời chứ không chịu rời xa mẹ. Khi tôi nói với mẹ tôi, bà bảo tôi nên cùng vợ chăm sóc mẹ vợ những ngày cuối đời. Dù ở nhà vợ nhưng tôi rất sướng, cũng thoải mái tinh thần.

Mẹ vợ tôi là người tốt tính, hiền hậu. Công việc nhà bà làm hết. Cuối tuần là bảo tôi đưa vợ về nội chơi. Vợ tôi sẩy thai, mẹ vợ túc trực ngày đêm chăm sóc. Tôi thương bà cũng như thương mẹ tôi, một thứ tình cảm ruột thịt. Nhìn dáng đi lom khom, giọng nói trầm thấp của mẹ, tôi lại nghĩ tới những chuỗi ngày vất vả nuôi vợ tôi khôn lớn. Càng nghĩ, tôi càng khâm phục bà hơn.

636121285556783664-15342371926021202289319-15672637891651952466991.jpg

Mẹ vợ tôi chỉ có mỗi mình em là con nên nâng niu từ bé. (Ảnh minh họa)

Hai năm trước, mẹ vợ tôi phát bệnh liên tục. Bệnh tiểu đường gây biến chứng, ảnh hưởng đến mọi cơ quan chức năng trong cơ thể bà. Bà liên tục kêu đau nhức, huyết áp khi tăng khi giảm. Một năm, bà nhập viện cấp cứu mấy lần.

Và trong tháng vừa rồi, mẹ vợ tôi không còn đủ sức chiến đấu với bệnh tật nữa. Bà mất trong sự đau xót, bàng hoàng của vợ chồng tôi. Những ngày đó, tôi một mình cáng đáng tất cả thủ tục ma chay, vợ tôi sốc, nằm bẹp một chỗ, suốt ngày đêm chỉ gọi tên mẹ trong đau đớn.

Mất mẹ rồi, cuộc sống của vợ chồng tôi biến đổi hẳn. Vợ tôi xin nghỉ làm không lương một năm học để lấy lại tinh thần. Tôi vừa đi làm, về nhà lại chăm sóc vợ nên nhiều khi rơi vào tình trạng "quá tải". Vì thế, tôi đôi lần to tiếng với vợ dù bản thân không hề muốn. Thấy em đau lòng, khóc lóc, tôi càng buồn hơn.

photo-1-15496603952012057051476-1567263840940797806974.jpg

Đưa vợ về, tôi cố gắng an ủi mãi em mới chịu ngủ. (Ảnh minh họa)

Đêm qua, khi đang ngủ thì tôi giật mình bởi cơn giông ập đến. Theo thói quen, tôi đưa tay định ôm lấy vợ nhưng chỗ nằm bên cạnh tôi trống không. Hoảng hồn, tôi bật dậy cầm đèn pin đi khắp nhà khắp vườn tìm vợ mà vẫn không thấy.

Vợ mất tích ngay lúc mưa giông, lại không gọi điện được khiến tôi hoảng sợ thật sự. Vội mặc áo mưa, tôi lấy xe chạy như bay ra đường, vừa đi vừa gọi tên vợ. Tìm kiếm cả tiếng đồng hồ, tôi choáng váng khi thấy vợ đi lững thững, bộ dạng nhếch nhác và bùn đất dơ bẩn dính đầy người. Tôi nhào tới ôm lấy vợ, em bật khóc nức nở.

"Em đem áo mưa, đem chăn bông ra cho mẹ. Mưa thế này, chắc mẹ lạnh lắm".

Thì ra vợ tôi sợ mẹ lạnh nên đem đồ ra tận nghĩa địa cho bà. Tôi vỗ vai em, bảo mẹ sẽ không lạnh đâu nhưng thấy em như thế, bà sẽ đau lòng lắm. Đưa vợ về, tôi cố gắng an ủi mãi em mới chịu ngủ. Nhìn vợ gầy yếu đi, tôi xót xa quá. Có cách nào để em vượt qua nỗi đau này không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022