Khi còn trẻ, ai cũng mải miết theo đuổi sự "tròn đầy", mong cầu một cuộc sống hoàn hảo, không thiếu bất cứ điều gì. Chúng ta sợ hãi sự thua kém, sợ mất mặt, và cố gắng "gồng" mình để chứng minh mình đã đạt được tất cả.
Thế nhưng, những người từng trải, những người đã đi qua nửa đời người lại nhận ra một đạo lý sâu sắc mà ông cha ta đã đúc kết: "Nước đầy sẽ tràn, trăng tròn sẽ khuyết" - một quy luật muôn đời của vũ trụ.
Phúc khí, sự an yên thực sự không đến từ việc ôm đồm, mà đến từ việc biết buông bỏ, biết "nhường" đi ba thứ trong cuộc đời. Ba sự "thiếu hụt" này không phải là điều đáng tiếc, mà là sự lựa chọn khôn ngoan sau khi đã thấu hiểu bản chất của cuộc sống.
Đây là ba loại "khuyết điểm" mà những người sống thảnh thơi, phúc lộc đầy nhà luôn chủ động chấp nhận.
1. "Thiếu lém lỉnh" trong chuyện nhỏ: Hồ đồ mới là cảnh giới tỉnh táo
Nhiều người sống mệt mỏi, căng thẳng, nguồn gốc chính là vì quá tinh tường và lanh lợi trong những chuyện không đáng.
Bạn có thấy mình trong những ví dụ sau không: Mua món đồ phải so sánh giá từng xu, sợ bị hớ; nghe lời người khác nói vô tình lại suy nghĩ trằn trọc cả đêm; có xích mích nhỏ cũng phải tranh cãi cho ra lẽ thắng thua. Cứ ôm đồm tâm trí vào những chuyện vụn vặt, cuộc sống làm sao mà thoải mái được?
Cố học giả Quý Tiễn Lâm (người Trung Quốc) từng thừa nhận: "Cảnh giới cao nhất của đời người là hồ đồ một chút, phóng khoáng một chút".
Cái "thiếu lém lỉnh" ở đây không phải là ngốc nghếch thật sự, mà là trí tuệ không chấp nhặt chuyện nhỏ, không làm khó chính mình. Đến một độ tuổi nhất định, sức khỏe và tinh thần là quý giá nhất. Những đồng bạc lẻ, những lời nói bâng quơ không đáng để ta đánh đổi cả một ngày vui vẻ.
Người bán hàng thối thiếu vài ngàn đồng? Cười xòa rồi quên đi. Người thân, bạn bè lỡ lời không giữ ý? Đừng bận tâm, đừng giữ trong lòng.
Hàng xóm có chút va chạm? Hãy bao dung, nhường nhịn một chút.
Đây không phải là yếu đuối, mà là sự lựa chọn khôn ngoan để dành năng lượng cho những điều thực sự quan trọng: đi dạo với người thân, uống trà cùng bạn bè, nhìn con cháu vui đùa. Chủ động "hồ đồ" trong chuyện nhỏ chính là sự tỉnh táo bậc nhất để không hồ đồ trong chuyện lớn, giúp cuộc sống ung dung, tự tại.
2. "Thiếu tham vọng": Biết đủi là sự giàu có thật sự
Lão Tử có câu: "Người biết đủ là người giàu có, người cố gắng là người có ý chí".
Khi còn trẻ, ta luôn nghĩ muốn "vươn lên" thì phải tham lam một chút, tranh giành một chút. Nhưng càng về sau càng hiểu, tham vọng quá mức chính là kẻ thù của hạnh phúc.
Có bao nhiêu người đã biến cuộc sống thành "cuộc đua so sánh": Thấy người khác hưu trí nhiều hơn thì lo lắng, thấy con cái nhà người ta mua nhà to hơn thì buồn bã, mà quên mất rằng cuộc sống của mình vốn đã bình yên và đủ đầy.
Đại văn hào Tolstoy nói: "Ước muốn càng nhỏ, hạnh phúc càng lớn".
Hãy nhớ, bạn đã đi qua bao sóng gió cuộc đời, nếm trải bao cay đắng. Giờ đây, có một cơ thể khỏe mạnh, có gia đình kề bên, có cơm nóng để ăn, có nắng ấm để sưởi, đó đã là phúc lớn tày trời.
Phú quý đến mấy cũng không đổi được sự an yên trong lòng. Tài sản nhiều đến mấy cũng không mua được giấc ngủ sâu.
"Thiếu" đi một chút tham vọng không phải là không cầu tiến, mà là chủ động nhấn phanh cuộc sống. Lương hưu đủ sống là được, không cần so bì hơn kém. Nhà cửa đủ ở là được, không cần cố chấp mua biệt thự lớn hơn. Con cái bình an, hiếu thuận là đủ, không cần ép chúng phải kiếm thật nhiều tiền.
Không so với người khác, chỉ trân trọng những gì mình đang có, những niềm vui nho nhỏ trong ngày thường chính là hạnh phúc bền vững nhất.
3. "Thiếu nóng vội": Sống chậm mới là vững vàng
Khổng Tử từng dạy: "Muốn nhanh thì không đạt được, thấy lợi nhỏ thì không thành việc lớn".
Tuổi trẻ, ai cũng nghĩ phải "nhanh": Nhanh kiếm tiền, nhanh thành công. Nhưng đến nửa đời sau, ta mới nhận ra, cuộc đời không phải một cuộc đua tốc độ, mà là cuộc đua bền bỉ. Tính càng vội vàng, càng dễ sai lầm. Tâm càng nóng nảy, càng dễ mất cân bằng, khiến cuộc sống trở nên hỗn loạn.
Nhà văn Uông Tăng Kỳ từng viết: "Sống chậm lại, mới có thể nếm được hương vị thực sự của cuộc sống".
Nhiều người về hưu vẫn không ngừng nghỉ, vội vã kiếm việc làm thêm, vội vàng học kỹ năng mới, cuối cùng hoặc là đổ bệnh, hoặc là bỏ dở giữa chừng, rước thêm phiền muộn. Độ tuổi này, đã qua giai đoạn chạy theo lợi lộc tức thời. Sống chậm lại, mới thấy được vẻ đẹp của đời thường.
Buổi sáng đi bộ, không cần phải chạy đua với thời gian. Chiều pha một ấm trà, từ tốn thưởng thức. Trồng một chậu cây, ngắm hạt giống từ từ nảy mầm. Bên gia đình, chậm rãi trò chuyện, tâm sự.
Tính cách "thiếu" đi sự nóng vội, tâm thái sẽ trở nên an hòa, bước chân sẽ vững chãi. Hạnh phúc mà bạn mong muốn không phải là thứ có thể rượt đuổi, mà là thứ sẽ tự tìm đến gõ cửa khi bạn biết sống chậm lại và tận hưởng từng khoảnh khắc.
Đời người, cuối cùng chúng ta tìm kiếm chỉ là sự an nhàn, thảnh thơi. Phúc khí thực sự không phải là sở hữu tất cả, mà là biết nên "thiếu" gì và nên "giữ" lại gì.
Thiếu sự "thiếu lém lỉnh": Bớt tính toán, thêm niềm vui.
Tham vọng "thiếu một chút": Bớt so sánh, thêm an yên.
Tính cách "thiếu nóng vội": Bớt hấp tấp, thêm vững vàng.
Ba cái "thiếu" này không phải là khuyết điểm, mà là trí tuệ sống được đúc kết qua năm tháng, là sự lựa chọn chủ động để có được hạnh phúc.
Chúc chúng ta đều có thể buông bỏ chấp niệm, mang theo ba cái "thiếu" này mà sống. Không cầu giàu sang phú quý, chỉ cầu an lành khỏe mạnh. Không cầu sự việc vẹn toàn, chỉ cầu ngày ngày thuận lòng. Chỉ cần thấu hiểu ba cái "thiếu" này, phúc khí sẽ như dòng nước chảy dài, cuộc sống sẽ ngày càng ngọt ngào, viên mãn.



































