Những năm đầu của cuộc hôn nhân, vợ chồng tôi sống khá hạnh phúc. Lúc đó chồng lương cao, làm được đồng nào anh đưa về cho vợ giữ hết. Thấy tôi sống tiết kiệm quá, anh thường hối thúc tôi bớt tiền ra mua quần áo hay son phấn mà dùng.

Anh cũng nhắc vợ mỗi tuần mua đồ tươi ngon cho các con ăn để có sức khỏe, tiết kiệm cũng tốt nhưng đừng kẹt quá rồi cả đời không được nếm mùi đồ ăn ngon.

Dù chồng khuyến khích chi tiêu mua sắm nhưng bản tính tiết kiệm ăn sâu vào tâm trí nên mỗi khi bỏ tiền ra mua một thứ gì đó, tôi cũng phải cân nhắc đắn đo rất lâu.

Từ khi đứa con thứ 2 của chúng tôi ra đời thì chồng tôi bị mất việc, anh chuyển qua làm kinh doanh nên thu nhập gia đình sụt giảm. Tiền lương của 2 vợ chồng chỉ đủ chi tiêu sinh hoạt và nhiều năm hoàn toàn không có dư. Thậm chí mỗi dịp Tết đến về quê nội ngoại phải dùng đến tiền tích lũy của gia đình.

Nhìn chồng người ta mỗi tháng đưa về vài chục triệu, còn chồng tôi chỉ có vài triệu mà ngán ngẩm. Không có tiền, tôi thường hay càu nhàu, cau có và trách móc chồng. Dù bị vợ mắng nhiều nhưng anh chỉ im lặng hoặc vào giường nằm ngủ.

Thái độ thờ ơ, vô cảm của chồng càng khiến tôi bực bội hơn. Hằng ngày, cứ mỗi lần con hay chồng hỏi xin tiền là tôi không thể bình tĩnh được. Tôi phải nói cho hết tức giận trong người rồi mới chịu đưa tiền và luôn nhắc chồng con đừng hoang phí, tiền không phải là giấy.

242-17331112770071984942741.jpg

Ảnh minh họa

Một tuần nay, chồng than mệt nên không chịu đi làm, ở nhà nằm bấm điện thoại. Đi làm về, câu trước tôi hỏi thăm rõ ngọt ngào nhưng nghe chồng nói sức khỏe ổn ổn rồi thì tôi lại nhắc anh mau bình phục để đi làm. Một mình tôi không thể gồng gánh được 4 miệng ăn.

Hôm chủ nhật vừa rồi, nhìn thấy đồ đạc bừa bộn, động vào chỗ nào cũng dơ, tôi dành nguyên buổi sáng dọn dẹp. Lúc tôi định mang chiếu đi giặt để thay đệm thì nhìn thấy hồ sơ bệnh án ghi tên chồng. Tôi mở ra xem và bàng hoàng khi thấy dòng chữ kết luận có tế bào ung thư phổi, thời gian là 1 năm trước. Vậy mà cả năm qua, anh không hề nói với vợ để chữa trị sớm.

Tôi cầm tập hồ sơ đưa cho chồng để hỏi lý do. Anh nói: "Khó khăn lắm vợ chồng mình mới tiết kiệm được ít tiền vàng, anh muốn để tài sản đó cho các con học hành. Bệnh của anh dù có chữa thì cũng chỉ sống thêm được vài năm. Anh không muốn bản thân mất đi để lại đống nợ cho vợ con".

Tôi khóc nói với chồng rằng một năm trước, anh phát hiện sớm như vậy thì có thể chữa trị được, nhưng anh lại giấu giếm vợ, bỏ qua giai đoạn vàng điều trị. Nếu anh mất sớm, vợ con mất chỗ dựa tinh thần, nhọc nhằn đau khổ lắm, giữ lại tiền mà lương tâm cắn rứt thì cũng sống sao yên. Nhưng chồng lại lạc quan nói tôi đừng nghĩ ngợi gì, anh biết tình hình sức khỏe của bản thân.

Nhiều ngày nay, bệnh của chồng tiến triển nặng và không thể đi làm được nữa nhưng anh vẫn âm thầm chịu đựng, không kêu đau hay đòi đi viện. Nhớ lại những lời bản thân trách mắng chồng trong năm qua mà tôi hối hận vô cùng. Tôi khuyên chồng đi chữa bệnh, còn nước còn tát nhưng nói kiểu gì anh cũng không chịu. Tôi phải làm sao đây?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022