Tôi năm nay đã 30 tuổi. Vì có ngoại hình xinh đẹp, gia thế tốt lại khéo ăn khéo nói nên tôi thường được nhiều chàng trai theo đuổi. Thế nhưng, không có mối tình nào của tôi đi tới đích hôn nhân. Yêu ai tôi cũng chỉ kéo dài nhiều nhất được 1 năm, rồi vì nhiều lý do mà chúng tôi lại chia tay, đó là lý do tôi đã 30 tuổi mà vẫn chưa chồng.
Bản thân tôi thấy mình đã lớn tuổi, gia đình lại giục giã nên cũng muốn lập gia đình. Bạn bè, người thân cũng tích cực giới thiệu cho tôi vài người. Cuối cùng, tôi quen người chồng chưa cưới hiện tại. Anh hơn tôi 2 tuổi, đẹp trai, tài giỏi, đã có nhà, có xe. Trong tất cả những người tôi từng quen, anh là người hợp tiêu chuẩn tôi nhất, vừa xứng đôi vừa lứa, lại vừa thành đạt. Ai cũng khen chúng tôi đẹp đôi, khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Cả hai bên bố mẹ đều chúc mừng cho chúng tôi, coi chúng tôi như con dâu, con rể trong nhà.
Yêu nhau được 2 tháng, chúng tôi quyết định kết hôn. Cả anh và tôi đều nghĩ đã đến lúc lập gia đình. Thế nhưng, tôi không may bị tai nạn, khiến cho nửa bên mặt bị thương, phần tử cung cũng bị cắt bỏ. Bác sĩ bảo, nếu muốn có con, sau này tôi phải nhờ người mang thai hộ. Sau nhiều tháng nằm viện điều trị và phẫu thuật chỉnh hình, gương mặt tôi không phục hồi lại như ban đầu. Gương mặt vốn là niềm tự hào của tôi, nay lại khiến tôi xấu hổ. Tôi không dám nhìn mặt mình trong gương. Lại nghe mất khả năng tự mang thai, tôi suy sụp vô cùng.
Trong thời gian tôi nằm điều trị ở viện, dù công việc rất bận nhưng chồng chưa cưới vẫn cố gắng dành thời gian rảnh rỗi chăm sóc tôi. Phần lớn chi phí phẫu thuật chỉnh hình và điều trị của tôi là do anh trả. Anh luôn ở bên động viên an ủi tôi cố gắng lên, để vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Bố mẹ anh, các anh chị em của anh cũng thường đến thăm tôi, hi vọng tôi chóng khỏe.
Thế nhưng tôi chữa chạy được 1 tháng thì anh trở nên xa cách dần. Bố mẹ, họ hàng bên anh cũng ít lui tới dần. Tôi bắt đầu lờ mờ nhận ra có chuyện gì đó. Tôi cố gặng hỏi mãi thì anh bảo, bản thân anh và bố mẹ anh nghĩ rằng, lấy tôi có lẽ là một gánh nặng. Không nói đến nhan sắc, nhưng tôi đã bị mất tử cung, sau này sẽ khó khăn khi có con. Anh nói lời chia tay, mong tôi tha thứ cho anh vì anh không đủ sự bao dung và dũng cảm để đồng hành với tôi trên con đường này. Anh nói, phần viện phí anh trả coi như là để bù đắp cho tôi, bảo tôi không cần trả lại.
Nghe tới chuyện này, tôi đau đớn vô cùng. Đặt vào địa vị của anh, quyết định này là đúng. Thế nhưng, tôi đã 30 tuổi, còn bị hủy dung, lại khó có con như vậy thì sau này ai lấy. Bố mẹ tôi chưa biết chuyện anh từ hôn, nếu họ biết thì sẽ sốc đến nhường nào. Chẳng nhẽ, tôi phải ở vậy cả đời sao? Tôi vô cùng rối bời, không nghĩ được gì cả.