nt1-1648803342331757148399-1763543739593516676606-0-0-500-800-crop-1763543783123194732129.jpg

Ở tuổi 20, tôi từng nghĩ tình yêu có thể giải quyết tất cả. Ở tuổi 30, tôi tin chỉ cần nhẫn nhịn thì hôn nhân sẽ yên ổn. Nhưng phải đến năm 40 sau khi chứng kiến quá nhiều cuộc tan vỡ quanh mình và chính cuộc hôn nhân của tôi cũng đã bước qua những vết nứt, tôi mới hiểu một sự thật phũ phàng mà nhiều người không muốn đối diện: khi ngoại tình, đàn ông thường không bỏ vợ, còn phụ nữ khi phát hiện chồng phản bội lại dễ chọn rời đi ngay lập tức.

Ngày chồng tôi sa vào một mối quan hệ ngoài luồng, anh quỳ xuống, khóc, hứa hẹn, xin tôi tha thứ. Anh nói đó chỉ là phút yếu lòng, là “bản năng” đàn ông, là sự tạm bợ. Tôi từng mỉa mai trong lòng: Nếu đã là tạm bợ, sao anh không biết dừng lại? Nhưng nhiều tháng sau, quan sát anh, tôi mới hiểu có những điều không nằm trong lô-gic tình cảm đơn thuần.

Đàn ông ngoại tình không rời vợ, không phải vì họ quá yêu, mà vì họ quá sợ. Sợ mất gia đình – nơi cung cấp sự ổn định mà họ quen hưởng. Sợ mất hình ảnh “người đàn ông tốt” trước họ hàng. Sợ phải bắt đầu lại từ đầu cùng một người phụ nữ mới. Sợ không ai chăm lo cuộc sống của họ chu toàn như vợ vẫn làm suốt bao năm.

Đàn ông thường yêu bằng khoảnh khắc, nhưng sống bằng thói quen. Và người vợ, dù bị bỏ quên trong bao nhiêu cảm xúc, vẫn chính là… thói quen của họ. Vì vậy, ngay cả khi có người thứ ba, đa số đàn ông vẫn chọn giữ hai bên: một bên rung động, một bên ổn định. Họ muốn thêm, không muốn mất.

nt1-1648803342331757148399-1763543739593516676606.jpg

Ảnh minh họa

Còn phụ nữ, khi biết mình bị phản bội, lý do họ rời đi nhanh hơn lại hoàn toàn trái ngược: phụ nữ sợ đánh mất chính mình. Họ dành cả thanh xuân để hy sinh, để chăm nhà, chăm con, đặt chồng lên ưu tiên hàng đầu. Khi bị lừa dối, cảm giác tổn thương ấy đánh thẳng vào lòng tự trọng. Một khi lòng tự trọng đã rách, rất khó vá lại.

Tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ tha thứ. Nhưng khi đứng trước con, thấy nó vô tư ôm ba, kể chuyện trường lớp… tôi không thể dứt áo mà đi. Phụ nữ khi có con, trái tim không còn thuộc về riêng họ nữa. Họ đau một, nhưng nghĩ về con mà chịu đựng mười.

Không phải phụ nữ không đủ mạnh mẽ để rời đi; mà vì khi quyết định ly hôn, phụ nữ mất nhiều hơn đàn ông. Họ mất chỗ dựa tài chính. Mất sự hậu thuẫn công việc. Mất thời gian chăm con một mình. Mất tuổi trẻ đã gửi gắm mà không thể đòi lại.

Đàn ông ly hôn vẫn được khen “cao thượng, rộng lượng” khi chu cấp đầy đủ. Phụ nữ ly hôn lại bị xầm xì “không biết giữ chồng”.

Sau 40 năm sống trên đời, tôi nghiệm ra, trong chuyện ngoại tình không có ai thắng . Người đàn ông tưởng giữ được cả hai cuối cùng lại đánh mất sự tôn trọng của vợ. Người phụ nữ tha thứ thì mang vết sẹo lòng, còn rời đi thì phải tự gánh gồng cả thế giới.

Còn tôi, sau một năm đấu tranh và nhiều đêm không ngủ, cuối cùng không chọn bỏ chồng cũng không chọn nhắm mắt cho qua. Tôi chọn một điều khó nhất: ngồi lại và nói chuyện thật sự với anh. Không khóc lóc, không đổ lỗi, chỉ nói về cảm giác mình đã bị tổn thương thế nào. Và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy anh lặng người.

Hôn nhân không vì một lần vấp mà sụp đổ, nhưng vì nhiều lần im lặng mà rã nát. Đàn ông ngoại tình dễ vì họ yếu lòng; phụ nữ rời đi nhanh vì họ kiệt sức. Nhưng nếu có thể cứu, thì chỉ có một cách: hai người cùng trưởng thành lại với nhau.

Ở tuổi 40, tôi không còn tin vào hôn nhân hoàn hảo. Tôi chỉ tin vào những người đủ can đảm sửa sai và đủ chân thành để ở lại. Còn nếu một ngày không ai còn muốn cố gắng nữa, ly hôn không phải thất bại, mà là cách mỗi người tự cứu chính mình.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022