Quán ăn hôm đó đông nghịt khách, tiếng bát đũa, tiếng cười nói rộn rã hòa lẫn mùi thức ăn thơm nức. Vợ chồng tôi cũng cho 3 con đi ăn nhà hàng sau cả tháng trời tiết kiệm, gọi là "đi xả hơi". Sau khi lo xong cho 3 con, tôi ngồi cặm cụi ăn nốt số thức ăn thừa, đến khi thấy quầy kem treo biển khuyến mại, tôi quay sang rủ chồng ăn chung cho vui, chưa kịp nói hết câu, anh đã gắt lên, giọng sang sảng vì đã uống hết 3 lon bia: "Béo ú na ú nần vẫn còn đòi ăn kem, định để lên 1 tạ rồi lăn hả?".
Câu nói như tát vào mặt tôi. Tôi chết lặng, tai nóng ran, chỉ muốn đứng dậy bỏ về. Thì ra, trong mắt anh, tôi chẳng còn gì ngoài một thân hình xồ xề và cái tật ham ăn, để anh thoải mái sỉ nhục giữa chốn đông người.
Tôi nhớ lại mình của những năm trước. Khi mới gặp anh, tôi là cô gái mảnh mai, nước da trắng, tóc dài ngang lưng. Anh từng khen tôi mặc gì cũng đẹp, từng tự hào đưa tôi đi chơi giới thiệu với khắp mặt bạn bè, từng hứa sẽ yêu và trân trọng tôi cả đời. Nhưng hôn nhân không phải cổ tích. Sau đám cưới, chưa đầy 5 năm, tôi sinh liền 3 đứa con. Cơ thể tôi tăng cân không kiểm soát, vòng eo biến mất, làn da nám sạm, tóc rụng từng mảng.
Những đêm con khóc, tôi thức trắng bế ẵm, còn anh ngủ say như không nghe thấy gì. Ban ngày, tôi bận bịu cơm nước, giặt giũ, đưa đón con lớn đi học, chăm sóc 2 đứa nhỏ ở nhà, chẳng còn thời gian soi gương. Anh chưa một lần thay tã, chưa từng tự pha cho con một bình sữa nhưng anh lại thường xuyên buông những câu chê bai: "Người đâu như cái thùng phi", "Tóc tai bù xù như mụ hàng cá", "Ăn ít thôi, giảm cân đi, nhìn giống con lợn rồi đấy"…

Ảnh minh họa
Ban đầu, tôi còn phản ứng, còn thấy buồn, cũng cố gắng nhịn ăn, nhưng sau này, tôi chọn im lặng, vì biết chẳng thay đổi được gì. Tôi vẫn stress, vẫn căng thẳng mỗi khi con ốm là cả 3 đứa ốm, không ăn, không uống thì tôi không đủ sức chống chịu với những khắc nghiệt của cuộc sống này. Tôi thậm chí còn không có cả thời gian để ngủ thì đâu ra thời gian tập luyện, thế nên tôi đành để mặc kệ bản thân.
Thỉnh thoảng, tôi cũng ước một ngày có thể ra ngoài, ăn mặc đẹp, tô chút son, tự do tung tăng đi làm, đi cà phê như những người phụ nữ khác. Nhưng ước mơ ấy cứ bị dồn xuống đáy vì cơm áo, con cái và cả sự thờ ơ của chồng.
Hôm nay, câu nói ở quán ăn đã chạm đến tận cùng nỗi tự ti của tôi. Không phải vì tôi không biết mình béo, mà vì người đàn ông từng yêu tôi lại dùng chính cơ thể tôi thứ đã hy sinh để sinh cho anh 3 đứa con để làm trò mỉa mai giữa chốn đông người. Tôi nhìn quanh, bắt gặp ánh mắt thương hại xen chút soi mói của vài vị khách, lòng tôi như bị bóp nghẹt.
Trên đường về, anh vẫn nói chuyện bâng quơ như không có gì xảy ra, như thể lời anh nói là chuyện hiển nhiên. Còn tôi, nhìn qua cửa kính chiếc taxi, thấy những người phụ nữ ngoài phố ăn mặc chỉn chu, bước đi tự tin, tôi chợt nhớ mình đã từng như thế. Nếu ngày ấy tôi không lấy anh, liệu tôi có giữ được nụ cười và dáng vẻ xinh đẹp ấy không? Hay phụ nữ lấy chồng rồi là phải chấp nhận vừa xấu đi vừa bị coi thường?