Gia đình tôi vốn yên ấm, chỉ đến khi có chị dâu thì câu chuyện mới nhiều tập hơn phim dài kỳ. Chị ấy không phải kiểu hiền lành hay tai ngược hẳn. Chị ấy như 1 diễn viên thực thụ, trong đầu lúc nào cũng kêu "lạch cạch" như máy tính, toàn là mưu mô toan tính.

Chị vào làm dâu sau tôi vì anh cả mải lo sự nghiệp. Tôi từng hỏi chồng sao người hiền lành như anh lại chọn chịu làm vợ. Chồng tôi cười: "Thì luật bù trừ mà". Sống chung dưới 1 mái nhà bao năm tôi mới thấm.

Có lần, bố mẹ tôi bảo sang thăm họ hàng, chị dâu nhanh nhảu góp ý: "Hay bố mẹ cứ để con cầm chút quà biếu".

Nghe thì có vẻ hiếu thảo, ai cũng gật gù. Nhưng khổ nỗi, sau đó tôi phát hiện ra chị trích 1 ít tiền mua quà rồi báo lại là 1 con số khác.

em-chong-1-1707197554434507353740-1707275045883-17072750460031224759051-1757573377978-17575733782982019432389-1757582785000-17575827850911551993946.png

Ảnh minh họa

Thế là món quà đáng lẽ để lấy tiếng thơm cho cả nhà lại biến thành "của để dành" cho riêng chị. Rõ ràng số tiền chênh ấy chẳng đáng là bao nhưng nhà cứ công to việc lớn chị lại "đòi làm" chỉ để kiếm tí "lãi". Đó chỉ là 1 trong số 1000 câu chuyện cuộc sống mà chị dâu là nữ chính.

Chưa hết, đợt chia đất của ông bà, chị dâu ngọt nhạt hết lời: "Con thì không cần gì đâu, miễn anh em hòa thuận, ông bà khỏe là được".

Nói xong, chị giả vờ rút lui, để lại cả nhà khen nức nở "con dâu ngoan". Thế mà ngay chiều hôm ấy, tôi bắt gặp chị đi một vòng hỏi hết giấy tờ, sổ đỏ chỗ nào, đất này quy hoạch ra sao. Rồi chị đưa mẹ chồng đi ăn chay, mua máy nọ máy kia cho bố chồng. Hóa ra màn "từ chối" chỉ là nước cờ để được tiếng trong khi vẫn thò tay sau lưng giữ chặt.

Đỉnh cao nhất là vụ chị xin việc cho em ruột. Trước mặt bố mẹ, chị dâu rơm rớm nước mắt: "Em trai con lận đận, mong bố mẹ thương mà giúp nó có chỗ đứng".

Bố mẹ tôi vốn thương con cháu, lập tức gọi mối quan hệ nhờ vả. Ai ngờ, vài tháng sau, mới lòi ra em trai chị làm ngay công ty "liên quan mật thiết" đến một mối làm ăn mà… chính chị đang muốn chen chân. Nghĩa là chị biến bố mẹ chồng thành "đầu mối lợi ích".

Cả nhà nghe xong thì giận tím người. Riêng tôi lại chỉ biết ôm bụng cười: Mưu mô tính toán kiểu này, rốt cuộc lại tự lòi cái đuôi ra, còn mất cả tiếng lẫn tình. Thế mà mỗi lần xong chuyện, mọi thứ vỡ lở bung bét chị lại diễn bài tội nghiệp, nhẹ dạ cả tin... khiến bố mẹ chồng tôi mủi lòng cho qua.

Ngẫm lại mới thấy, đời đúng thật công bằng. Người càng toan tính, càng dễ bị chính cái tính ấy bóp nghẹt. Còn tôi, nhìn chị dâu diễn trò, thỉnh thoảng chỉ thở dài: Giá chị chịu khó thật tâm một chút thì đã được yêu thương gấp bội, cần gì phải quanh co như thế.

Mà thôi, chị dâu cứ tiếp tục "mưu mô". Tôi thì vẫn có một thú vui giải trí: Ngồi xem kịch gia đình mỗi ngày và lần nào cũng cười đến đau bụng.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022