Tôi muốn làm việc về thiết kế thời trang, từ bé đã ham mê học vẽ. Nhưng bố mẹ sớm đã định hướng nghề nghiệp cho tôi. Không muốn phụ lòng bố mẹ, tôi học hành chăm chỉ rồi xin việc như kỳ vọng của gia đình.
Khi tôi nhận được công việc nhà nước, cả nhà vui mừng, hàng xóm không ngớt lời khen ngợi. Nhưng chẳng ai biết rằng, sau vài năm làm việc, tôi nhận ra mình không phù hợp.
Con gái suy nghĩ vì giấu bố mẹ chuyện nghỉ việc. Ảnh minh họa: FP
Một người có đam mê bay bổng, thỏa sức sáng tạo như tôi lại phải hạn chế bản thân, luôn làm việc theo khuôn phép, sách vở thực sự khiến tôi mệt mỏi, chán chường.
Nhiều người rủ tôi ra ngoài làm ăn chung. Họ vẽ kế hoạch và những dự án khiến tôi không kìm được lòng. Sau một thời gian suy nghĩ, cuối cùng tôi đã quyết định nghỉ việc nhưng không nói cho bố mẹ biết.
Tôi bước ra ngoài và bắt đầu một hành trình đầy thử thách với công việc tự do.
Trong hành trình đó, khó khăn có, nước mắt có, thất bại cũng nhiều lần và từng phải vay vốn làm ăn nhưng tôi vẫn không nản lòng. Hai năm sau, tôi dần ổn định với công việc mình yêu thích.
Tuy thu nhập chưa tốt, cũng chưa thành công nhưng tôi cảm thấy thoải mái, vui vẻ với công việc của mình. Nhưng rồi ngày ấy cũng đến – ngày mẹ phát hiện con gái đã bỏ việc.
Mẹ khóc. Những giọt nước mắt chất chứa nỗi thất vọng, lo âu và cả sự bất lực. Mẹ trách tôi:
“Con không nghe lời mẹ, rồi sau này con sẽ sống ra sao? Con gái đi bươn chải bên ngoài có tốt được không? Tại sao con lại bỏ công việc ổn định mà bao người mơ ước?”.
Nhìn mẹ đau lòng, tôi chỉ biết im lặng. Tôi hiểu sự lo lắng của mẹ. Trong suy nghĩ của mẹ, ổn định chính là hạnh phúc. Nhưng với tôi, hạnh phúc là được sống đúng với con người mình.
Bố còn dọa, nếu tôi cứ cố chấp như vậy, bố sẽ không tha thứ và không nhận con nữa. Bố bảo tôi đi đâu thì đi, làm gì thì làm, khi nào tìm được công việc như cũ thì bố mẹ mới cho về nhà.
Tôi buồn nhưng không trách bố mẹ, chỉ âm thầm cố gắng hơn, mong rằng một ngày bố mẹ sẽ hiểu. Tôi làm việc chăm chỉ, kiên trì từng bước.
Sau 3 năm, tôi đã gặt hái được những thành công đầu tiên. Tôi có một cửa hàng bán đồ mình tự thiết kế, thu nhập ổn định, được làm chủ và được tự do sáng tạo. Tôi đưa bố mẹ đến thăm cửa hàng của mình.
Hai người đều ngỡ ngàng vì quá khang trang. Lần đầu tiên bố mẹ nhìn tôi, không phải với ánh mắt thất vọng, mà là sự ngạc nhiên, xen lẫn tự hào. Bố cũng không khắt khe nữa.
“Con đã khác xưa rồi. Mẹ mừng vì con đã trưởng thành, biết làm chủ cuộc đời mình. Thôi giờ mẹ không ép con nữa, con thích làm gì thì làm, miễn sao con sống vui vẻ, hạnh phúc là được”, mẹ nói.
Lời nói ấy của mẹ làm tôi rơi nước mắt. Cuối cùng, mẹ đã công nhận lựa chọn của tôi. Tôi biết rằng để mẹ chấp nhận không phải vì tôi thành công mà vì mẹ thấy tôi hạnh phúc.
Tôi không về nhà 3 năm cũng không phải vì không nhớ bố mẹ. Mà tôi muốn về khi đã có được thành tích nào đó, để bố mẹ được tự hào.
Cuộc đời là của tôi, nhưng tôi hiểu rằng, mỗi bước đi của tôi đều gắn với nỗi lo âu và tình yêu vô bờ của cha mẹ.
Và tôi học được rằng, đôi khi, để bố mẹ thực sự hiểu và tin tưởng, không cần nhiều lời giải thích, chỉ cần chứng minh bằng cách sống tốt, sống đúng với chính mình.
Giờ đây, tôi và bố mẹ có thể ngồi lại bên nhau. Bố mẹ vẫn mong tôi ổn định nhưng họ cũng tin tưởng tôi hơn bao giờ hết.
Và tôi biết, điều quan trọng nhất là cả tôi và bố mẹ đều hiểu rằng, mỗi người có một con đường riêng và sự hạnh phúc chính là điều làm nên giá trị của cuộc đời.
Theo VietNamNet