Tôi vốn là người chẳng mấy hứng thú với thể thao. Công việc văn phòng bận rộn, tan làm chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, nấu bữa tối cho chồng con rồi lướt mạng một chút. Thế nhưng gần đây, trong hội phụ huynh trường con, đâu đâu cũng thấy chị em bàn chuyện Pickleball, nào là "môn quý tộc đang hot", nào là "vừa vui vừa sang, lại dễ làm quen". Tôi nghe mãi thành tò mò, rồi một chiều cuối tuần, quyết định đi thử cho biết.

Lúc đến sân, tôi hơi bỡ ngỡ. Không khí ở đó thật sôi nổi: tiếng bóng đập, tiếng cười nói, tiếng nhạc nhẹ nhàng xen lẫn tiếng cổ vũ. Một chị bạn trong nhóm học thử liền kéo tôi vào, giới thiệu với mọi người. Tôi được ghép đôi với một anh tầm hơn 40, dáng thể thao, nói năng nhỏ nhẹ. Anh bảo đã chơi được hơn năm, sẵn sàng "cầm tay chỉ việc" cho người mới.

Buổi đầu, tôi chỉ nghĩ đơn giản là chơi cho vui. Nhưng càng đánh, càng thấy mình thích, có lẽ vì anh bạn kia luôn kiên nhẫn, cứ mỗi lần tôi vụng về lại cười hiền, nhặt bóng rồi nhắc: "Không sao, làm lại nhé". Cảm giác được khích lệ nhẹ nhàng ấy khiến tôi thấy lạ lẫm, bởi lâu rồi trong hôn nhân, chẳng ai nói với tôi những lời tử tế như thế.

base64-1760082845742486069702-1760093215760-1760093215866936587815.jpeg

Ảnh minh họa

Sau buổi hôm đó, tôi bắt đầu chăm ra sân hơn. Anh cũng hay rủ tôi tham gia nhóm chung, thi thoảng chia sẻ vài câu chuyện nghề nghiệp, cuộc sống. Tôi không phủ nhận: mình thấy vui và rất vô tư thoải mái. Nhưng rồi chuyện không dừng lại ở đó.

Một buổi tối, khi tôi đang soạn đồ đi tập, chồng tôi bước vào, cầm điện thoại ném mạnh xuống bàn. Mặt anh sa sầm: "Em có biết người em hay đánh cùng là ai không? Anh xin em đấy, 'sóng gió' đến nơi rồi em có biết không?". Tôi sững lại, không hiểu. Anh mở điện thoại, cho tôi xem ảnh chụp màn hình nhóm Pickleball trong đó là tôi và… anh họ của chồng. Người mà nhà tôi có mâu thuẫn tài chính từ nhiều năm trước, đến mức không nhìn mặt nhau.

Tôi bàng hoàng. Tôi nào biết anh ấy là họ hàng xa, lại còn chính là người từng khiến gia đình chồng tôi kiện tụng vì đất đai. Thế là mọi chuyện vỡ tung. Mẹ chồng gọi điện mắng tôi "vô ý thức", bảo tôi "đưa người lạ vào nhà mình thêm lần nữa thì họp gia đình". Chồng thì im lặng suốt cả tuần, chỉ nói ngắn gọn: "Nếu tôn trọng anh, đừng ra sân đó nữa".

Tôi đã định bỏ Pickleball, nhưng thật lòng, tôi tiếc. Đó là nơi duy nhất khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, được là chính mình. Cuối cùng, tôi chọn giải pháp trung dung: chuyển sang một sân khác, xa khu đó hẳn, chơi cùng nhóm nữ, hạn chế tối đa những hiểu lầm không đáng có.

Giờ nghĩ lại, tôi vẫn tin mọi chuyện xảy ra đều có lý do. Đúng là không thể ngờ có những sự vô tình lại thành drama đến thế. Tôi đã từng rất uất ức nhưng may sao tỉnh táo để xử lý bình tĩnh. Không ngờ từ ngày chuyển sân, cắt đứt liên lạc với người đàn ông kia chồng tôi vui vẻ hẳn, còn đưa tôi đi mua đồ tập, chỉ tiếc cái phải xa 1 vài người bạn mới quen.

Thế mới biết trong hôn nhân có những việc xảy đến ngoài ý muốn luôn cần 1 cái đầu lạnh để giải quyết ổn thỏa. Bởi đôi khi sự nóng vội của bạn có thể khiến bạn vừa phải từ bỏ đam mê vừa mất đi mối quan hệ.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022