• Bữa cỗ chết nghẹn và tập hồ sơ bị ném lên bàn khiến chồng ngồi thụp xuống thở dài thốt lên 3 từ "Xin lỗi em"Đọc ngay

Đây là tâm sự của cô vợ tên T. (Hà Nội). Đó là 1 hành trình dài từ khi gặp áp lực sinh con cho đến cả những chuỗi ngày có con sau này.

02.

Từ sau hôm xem được tập hồ sơ khám bệnh ấy, chồng tôi không giục tôi chuyện sinh con thứ 2 nữa. Tôi cũng bảo chồng hãy nói cho người nhà anh hiểu về tình trạng sức khỏe của vợ mình. Tôi cứ tưởng như thế mọi chuyện sẽ được giải quyết nhưng không.

Một hôm, chị chồng tôi nhắn tin hỏi thẳng: “Cậu mợ không định sinh thêm con nữa à?”. Tôi cũng hỏi lại chị có biết tình trạng sức khỏe của tôi không. Chị đáp: “Chị biết, nhưng người ta bảo, muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm lý do”. Và 1 lý do nghiệt ngã hơn nữa là chồng tôi con trưởng, không thể chỉ có 1 đứa con gái được. Tôi đã nói: “Vậy chị muốn thế nào, em chết trên bàn đẻ hay em giải thoát cho em chị đi tìm người đẻ con trai cho anh ấy nhé?”. Và thứ tôi nhận lại chỉ vẻn vẹn 2 từ: “ Tùy mợ”.

ca79d8a886334c4d6c1aa9415a18135a-193342-1719582107383-1719582107903715082817.jpg

Tranh minh họa

Cả đêm ấy tôi đã khóc rất nhiều, người dưng thì trên danh nghĩa gì vẫn cứ không biết thương mình. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc ly hôn.

“Chúng ta chia tay nhé”, chồng tôi ngạc nhiên tột độ khi nghe được câu ấy. Biết nói sao đây, anh ấy không phải 1 người đàn ông quá tuyệt tình nhưng rất cả nể và không có chính kiến. Anh ấy nghe ai nói cũng thấy hợp lý rồi cuối cùng người khổ chỉ có tôi.

Tôi trút hết nỗi lòng. Tôi nói ly hôn không phải điều mình muốn nhưng tôi sẽ giải thoát cho anh. Lần đầu tiên tôi thấy chồng rơm rớm nước mắt, anh ôm lấy tôi nói xin lỗi, tạm thời bỏ qua chuyện này, anh sẽ tự xử lý phía gia đình anh.

Tôi nhớ, đó là 1 ngày thứ 6 thật tệ, trời mưa gió tôi nhận được tin nhắn chồng không đón được con vì phải về quê gấp. Tôi cũng không rõ ở nhà có chuyện gì mà bà chỉ gọi con trai về.

Sáng thứ 7 chồng tôi lên sớm, tôi hỏi có chuyện gì thì anh không nói. Đêm hôm ấy anh cũng trằn trọc, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó. Tôi tôn trọng chồng nên cũng không ép anh ấy phải chia sẻ điều bản thân không muốn nói. Nhưng có vẻ như ông trời muốn tôi biết tất cả sự thật.

e8d781decc0daf5a3b4496df5504c616-193531-1719582108433-1719582108517227766510.jpg

Tranh minh họa

Linh cảm chẳng lành, tôi đọc trộm tin nhắn zalo của chồng, rất may là còn cuộc nói chuyện của anh với chị gái. Thì ra, cái mảnh đất của ông bà ở quê (tôi nghe nói nó được mua từ tiền của chồng tôi gửi về đợt chúng tôi chưa cưới), ông bà muốn sang tên lại cho anh hoặc bán vì đang có khách hỏi mua, với điều kiện phải giấu tôi. Trong khi đó, ngôi nhà trên này chúng tôi mua trả góp, còn nợ ngân hàng khá nhiều. Từ khi tôi không chịu đẻ, nhà họ đã gạt tôi sang 1 bên không coi tôi là người nhà. Tôi tủi thân vô cùng. Nhìn dòng chữ “Để em xem đã” của chồng trả lời chị gái mà lòng tôi thắt lại. Tôi không biết anh đang nghĩ gì, có giống như người nhà anh? Tôi cố gắng, nhẫn nhịn đến giờ phút này cũng chỉ vì mình anh, vì bố của con tôi. Nếu không tôi cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục.

Khi đang rất khó chịu với câu chuyện dang dở mình không được biết hết, bất ngờ chồng tôi đã chủ động kể với tôi đầu đuôi. Hóa ra thứ tôi đọc được chỉ là 1 nửa của sự thật…

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022