Cứ bảo "gái một con trông mòn con mắt" còn tôi lại vừa trải qua thời gian gầy gò xanh xao chẳng khác gì tàu lá chuối. Và đến khi đã được về nhà ngoại, được mẹ đẻ chăm khoảng 10 ngày nay thì tôi mới hoàn hồn để viết những dòng này và kể về thời gian ở cữ của mình. 

Vợ chồng tôi đều là dân tỉnh lẻ, ra thành phố làm việc rồi quen nhau, cái duyên cái số khiến chúng tôi nên vợ nên chồng. Giống như nhiều đôi trẻ khác, vợ chồng tôi cũng phải đi thuê nhà chứ không có tiền mua nhà ngay được. 

Công việc bận rộn nên tôi cũng không có thời gian về thăm nhà chồng nhiều, chỉ tranh thủ cuối tuần hay giỗ chạp gì mới về mà thôi. Những lần đó, tôi đều thấy mẹ chồng là người dễ gần và quan tâm đến con cái. Nhưng đúng là "xa thơm, gần thối", chỉ đến khi được mẹ chồng chăm những ngày ở cữ thì tôi mới thấy khổ sở với bà.

30-15509236355671537971955.jpg

(Ảnh minh họa)

Từ lúc chuẩn bị sinh, mẹ chồng tôi đã nhất định là phải về nội sinh vì đó là đứa cháu đầu tiên của bà. Hơn nữa đúng thời gian đó bố tôi lại ngã gãy chân nên mẹ phải chăm bố chứ không lo cho con gái và cháu ngoại được. Chồng thì do đặc thù công việc mà công tác triền miên nên chũng chẳng giúp được gì nên tôi đành phải về nội.

Ngày đầu tiên về nhà đã thấy mẹ chồng dọn sẵn phòng, giường chiếu phơi phóng thơm tho hết nên tôi cũng mừng thầm. Nhưng chẳng mừng được mấy hôm bởi sinh xong mới đúng là ác mộng.

Về sinh, tôi đã gửi bà trước 10 triệu để mua thức ăn cho tôi những ngày ở cữ. Tôi cũng chủ quan nghĩ bà là người có kinh nghiệm sinh đẻ nên không dặn dò gì chuyện ăn uống mà để bà muốn mua gì thì mua. Cho đến bữa ăn đầu tiên thì tôi biết mình đã sai. Nhìn mâm cơm chỉ có bát cơm trắng với mấy miếng thịt rang khô như ngói mà tôi chỉ muốn khóc. 

Nghe mẹ chồng bảo: "Mới đẻ thì ăn thế cho dễ tiêu con ạ!" nên tôi cũng nhắm mắt nuốt, thậm chí đến bát canh cho trôi cơm cũng không có. Đến đêm, khi con trai khóc vì thiếu sữa thì bụng tôi cũng sôi ùng ục vì đói. Vì vậy mà tôi cứ mong trời nhanh sáng để có được một ăn tử tế bù lại. 

31-15509236355721600321564.jpg

(Ảnh minh họa)

Ai ngờ bữa sáng của tôi cũng chẳng khác gì mà y nguyên hôm qua. Nhìn mâm cơm mẹ chồng mang vào phòng cho mà tôi chỉ chực rơi nước mắt. Tôi bảo với bà: "Mẹ ơi, trưa nay mẹ chịu khó nấu thêm cho con bát canh hay gì được không ạ? Ăn thế này con không quen nên khó nuốt lắm ạ". Mẹ chồng tôi nghe vậy thì chỉ ậm ừ rồi đi ra. 

Đến trưa, đúng là bà nấu cho tôi 1 bát rau ngót thật. Nhưng không biết có nên gọi đó là canh hay không nữa bởi tính ra chắc được 1 hớp nước trong bát. Vì vậy mà tôi lại phải đổ thêm nước lọc vào canh. Không chỉ có thế, muốn ăn gì bà cũng không cho ăn vì bà sợ cháu đi ngoài. Vì ăn uống khổ sở nên tôi gầy rộc đi, lại chẳng đủ sữa cho con. 

Gọi điện than thở với chồng thì anh lại bảo: "Em cứ phàn nàn gì nhỉ? Thế mà mẹ vẫn nuôi anh lớn đến tận bây giờ đấy thôi. Em đừng có mà làm mẹ buồn đấy!". Thành ra tôi lại càng chán nản hơn, đôi lúc còn cảm tưởng mình trầm cảm sau sinh đến nơi. Cũng vì chuyện này mà vợ chồng cãi nhau không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng tình trạng này cũng chấm dứt khi hết thời gian ở cữ, chân bố tôi cũng khỏi và mẹ tôi xin phép được đưa cả con gái lẫn cháu về ngoại. Nhìn con gầy rộc đi, mẹ tôi không khỏi xót xa. Bà mua hết thứ này thứ khác tẩm bổ và hết lòng chăm cháu nên bây giờ tôi cũng đỡ hơn 1 chút. Nhưng quả thực, cứ nghĩ lại những ngày tháng vừa rồi là tôi lại rùng mình. Có lẽ cả đời này cũng không quên được mất.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022