0246e3f56e8c6f89b043234fad31b838-17334663565811176449-21-0-480-735-crop-17334663627571358242799-1733647780755-1733647781186218249222.jpg

Cuộc đời đôi khi có những chuyện kì lạ lắm, mình không sai, đối phương cũng không sai nhưng cái sự không ai sai đấy lại khiến cho đôi bên đều tổn thương, mệt mỏi.

Tôi mới kết hôn được gần 2 năm sau mối tình kéo dài gần 4 năm trời. Thời điểm này, người ta hay gọi là vợ chồng son nhỉ? Chúng tôi chưa có con nên chưa khoác thêm trách nhiệm, vị trí nào khác lên mình. Chúng tôi của hiện tại chỉ đơn giản là 1 cặp vợ chồng trẻ và yêu thương nhau mà thôi.

À! Nói đúng thì chồng tôi cũng không còn quá trẻ nữa, anh năm này 37 tuổi, đã có 1 đời vợ và 1 cậu con trai riêng. Khi anh muốn tìm hiểu và nói chuyện yêu đương với tôi thì cũng không hề giấu giếm chuyện này với tôi và tôi chính là người cảm thấy không hề có bất kỳ vấn đề gì hết, con riêng của anh đang ở với ông bà ngoại của thằng bé. Gia đình bên ấy rất có điều kiện nên thằng bé được sống vô cùng thoải mái.

Chồng tôi chỉ là người kinh doanh làm ăn thôi nhưng anh là người có đầu óc và giỏi giang, tôi bị cuốn hút bởi trí tuệ và tinh thần của anh nên khi vấp vào tình yêu, tôi không còn đủ minh mẫn để nhận ra rằng đôi khi yêu thôi là chưa đủ...

Tôi không hề biết lý do chính xác vì sao ngày xưa anh và vợ cũ ly dị, anh cũng ít nhắc đến người cũ và đặc biệt không bao giờ nói xấu hay chê bai gì chị ấy. Thậm chí, qua vài lời anh kể thì tôi thấy anh cũng không ghét bỏ hay bài xích gì với chị ấy cả. Điều này càng khiến tôi tò mò. Vì sao ngày đó họ lại chia tay?

Tôi chưa kịp tò mò về quá khứ thì nó đã ngay lập tức ảnh hưởng đến hiện tại. Hôm ấy, chỉ cách kỉ niệm ngày cưới của chúng tôi có vài ngày thì bỗng nhiên chồng tôi gọi tôi ngồi xuống nói chuyện. Câu chuyện về việc vợ cũ của anh hiện tại đang mắc ung thư tuyến giáp, tuy không đến mức án tử treo trên đầu nhưng chắc chắn phải điều trị tích cực trong 1 khoảng thời gian dài.

Con trai của anh đã được ông bà ngoại ở quê chăm sóc nhưng ngặt nỗi vợ cũ của anh giấu bố mẹ bệnh tình và đi chữa trị 1 mình. Thế là chị ấy sẽ phải tự làm tất cả mọi thứ trong khu điều trị bệnh ung thư, không có ai chăm sóc. Cuộc nói chuyện này là để xin phép tôi thời gian sắp tới anh sẽ dành nhiều thời gian ở trong viện để hỗ trợ vợ cũ.

Chẳng ai mong đợi vào một ngày đẹp trời, vợ cũ của chồng bỗng dưng trở thành tiêu điểm trong cuộc hôn nhân của mình. Cô ấy, người phụ nữ đã từng chia sẻ quãng đời với người đàn ông tôi yêu, nay bỗng chốc trở nên yếu đuối và cần sự chăm sóc khi bản thân phải đối mặt với căn bệnh ung thư tuyến giáp nghiêm trọng. Và anh - người chồng của tôi, vì tình nghĩa, vì nhân đạo, vì lòng thương hay vì 1 lý do nào đó mà tôi không biết... quyết định sẽ chăm sóc cho vợ cũ, đã ly hôn từ rất lâu rồi.

Nếu hỏi tôi lúc ấy có cảm xúc ra sao thì nó phức tạp và khó miêu tả lắm. Ghen tuông có, không cam lòng cũng có và tôi uất ức vì anh đặt tôi vào cái thế thật khó để từ chối. Thế là dù tràn ngập cảm giác bất an nhưng tôi vẫn phải gật đầu đồng ý. Thà rằng tôi đồng ý còn hơn là từ chối rồi nhận ra rằng dù mình có nói gì đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ quyết định chăm sóc cho vợ cũ mà thôi.

fc986a32dde9801ef281af98c66d767e-17334664142371842002772-1733647782100-17336477822961152871632.jpg

Tôi biết rằng việc anh chăm sóc người cũ không phải là ngoại tình, nhưng không thể phủ nhận cảm giác tủi thân, cảm giác mình thua kém, luôn được xếp sau trong trái tim người đàn ông của mình. Đây là một cuộc đấu tranh tâm lý căng thẳng, giữa lý trí biết rằng mình nên cảm thông và trái tim không ngừng réo rắt vì cảm giác bị phản bội.

Cả tháng trời tôi gần như không gặp chồng, anh vẫn nhắn tín gọi điện hỏi thăm tôi mỗi ngày nhưng thời gian của anh chủ yếu là ở nơi làm việc và bệnh viện. Tôi dần dần cảm thấy mệt mỏi, không muốn suy nghĩ nhiều nữa và phó mặc cho mọi chuyện muốn đến đâu thì đến.

Tối hôm đó, tôi không muốn về nhà nên đã cố tình tăng ca ở công ty, mấy ngày liên tục tôi cứ âm ỉ đau bụng dưới, cho rằng mình sắp "đến tháng" nên tôi không để tâm mấy. Thế nhưng tối muộn tôi bỗng đau bụng đến mức ngất xỉu ở văn phòng.

Cũng may hôm ấy tôi ở lại công ty chứ nếu ở nhà không có bất kỳ ai qua lại thì không biết sẽ thế nào nữa. Bác bảo vệ trong lúc đi tắt đèn thì phát hiện ra tôi nằm trên một vũng máu lớn.

Tôi chửa ngoài tử cung và bị vỡ, may sao có người phát hiện và đưa đi cấp cứu.

Khi đã qua cơn nguy hiểm thì tôi biết rằng bệnh viện đã cố liên lạc với chồng tôi nhưng không được nên đã gọi điện cho anh trai và mẹ tôi đến. Trong lúc tôi đang đối mặt với cuộc chiến sinh tử thì người đứng ngoài kia lo lắng chờ đợi không phải là chồng tôi mà chỉ có mẹ và anh trai tôi mà thôi.

Tôi nằm trên bàn mổ, giữa sự sống và cái chết chỉ cách nhau bởi lưỡi dao của bác sĩ, nhưng người đàn ông của tôi lại không thể ở cạnh tôi. Sự vắng mặt của anh đã làm tôi nhận ra rằng, kể cả với lý do không liên hệ được với anh nên anh không biết tình trạng của tôi thì dường như là dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, anh vẫn chọn vợ cũ của mình, chứ không phải tôi.

Vậy thì anh lấy vợ mới để làm gì?

Ngày hôm sau chồng tôi mới biết chuyện và vào viện, anh liên tục xin lỗi vì lúc đó đang trao đổi với bác sĩ về tình hình của vợ cũ nên không để ý điện thoại, đến khi xong xuôi thì điện thoại lại hết pin.

Mất con và suýt chết khiến tâm trạng của tôi rơi vào tĩnh lặng. Trong đầu tôi cứ vang lên câu nói: "Muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm lý do". Liệu rằng lúc đó anh nghe máy thì có chắc rằng anh sẽ để vợ cũ ở lại viện 1 mình và chạy đến chỗ tôi không?

Tôi không muốn ly hôn, bởi tình yêu tôi dành cho anh vẫn nguyên vẹn, mạnh mẽ như ngày nào. Nhưng mỗi ngày trôi qua, tình yêu ấy lại bị thử thách, bị xé nát bởi sự thật rằng, có lẽ tôi chưa bao giờ thực sự là người đứng đầu trong trái tim anh. Tôi tự hỏi, liệu rằng tình yêu của tôi có đủ lớn để vượt qua nỗi đau này không? Liệu tôi có thể tiếp tục chia sẻ cuộc đời mình với một người đàn ông mà có thể, trong những khoảnh khắc cần thiết nhất, lại chọn vắng mặt?

Những ngày tháng trôi qua, tôi tự bảo vệ trái tim mình trong lớp vỏ bọc kiên cường, nhưng bên trong tôi là một đại dương mênh mông nỗi buồn và thất vọng. Tôi khắc khoải mong chờ sự quan tâm từ anh, mong chờ một ánh mắt, một cái ôm, hay đơn giản chỉ là sự hiện diện của anh bên cạnh tôi. Tôi nhớ nhung từng giây từng phút được chia sẻ cuộc sống với anh, nhưng cũng chẳng thể không cảm thấy hoài nghi về vị trí của mình trong cuộc đời anh.

Quá trình trị liệu của chị ấy đã kết thúc, chồng tôi gần như lúc nào cũng ở cạnh tôi như thể thấy tội lỗi và cố gắng bù đắp cho tôi. Thế nhưng tôi không làm sao có thể thấy vui được...

Những ngày này tôi chỉ muốn dừng lại nhưng lại cũng sợ hãi dừng lại. Tôi yêu chồng nhưng vết thương lòng kia lớn quá, tôi sợ rằng dù có ở bên nhau thì mọi chuyện cũng ngày càng tồi tệ hơn mà thôi...

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022