9ac87f0b6d65f64e00e4b45cd7bb6a74-1745555421236962751806-14-0-474-736-crop-17455554264021523598723-1745636474036-17456364742121161644271.jpg

Những người hàng xóm vẫn thường trầm trồ khen tôi lấy được người chồng lý tưởng, thu nhập cao, đẹp trai, không rượu chè cờ bạc. Nhưng họ đâu biết rằng sau cánh cửa căn nhà khang trang ấy, tôi đang phải vật lộn với một cuộc hôn nhân mà ở đó, đồng tiền đã trở thành bức tường ngăn cách hai con người. Thậm chí, đồng tiền từng ngày, từng ngày biến chúng tôi từ những người từng yêu thương sâu đạm dần trở mặt thành những kẻ hận thù nhau đến tận xương tủy.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi là bức tranh tài chính 1 chiều và chỉ mang duy nhất 1 màu u ám.

10 năm trước, khi mới lấy nhau, chồng tôi hứa hẹn đủ điều. Cũng có lúc tôi coi anh là lẽ sống, nhất quyết phải lấy người đàn ông tuyệt vời này làm chồng. Nhưng đấy chỉ là "đã từng" mà thôi.

Giờ đây, với mức lương 50 triệu/tháng, anh vẫn giữ nguyên lời hứa ấy nhưng theo cách khác. Tôi thu nhập không thấp nhưng không so được với lương của chồng, vả lại để có được thu nhập ấy, tôi gần như phải dùng hết sức mới có thể có được. 8 năm qua, 1 mình tôi phải gánh vác toàn bộ chi phí sinh hoạt, từ tiền học phí của con, tiền chợ, đến những khoản phát sinh như sửa chữa nhà cửa. Trong khi đó, số tiền anh kiếm được trở thành "kho báu" bất khả xâm phạm.

Phụ nữ khi yêu vào đôi khi dại dột đến mức khó tin. Lúc anh ta vẽ ra vở kịch tài chính để dụ tôi vào tròng, tôi còn ngây ngô tin rằng chúng tôi đang cùng nhau ngày 1 tốt lên, đang xây dựng 1 tương lai hoàn hảo có hình bóng của nhau trong đó.

Năm nay, tôi bất ngờ phát hiện anh bí mật mua miếng đất 3,5 tỷ nhưng điều đáng nói là miếng đất đó lại đứng tên bố mẹ, tôi khó hiểu thắc mắc với chồng. Anh biện minh: "Làm vậy để phòng thân, sau này con cái có cái mà thừa kế" . Nhưng tôi có dại vì yêu chồng nhưng tôi không ngu dốt, tôi thừa hiểu đó là cách anh đảm bảo tôi sẽ không được chia bất kỳ cục gạch nào nếu ly hôn.

Còn nhớ có lần tôi ốm nặng phải nhập viện, khi xin tiền viện phí vì tiền của tôi chi hết cho gia đình rồi còn đâu. Anh ta đưa tiền như bố thí, chẳng hỏi tôi ốm đau đến mức nào mà chỉ thả chỏng lỏn 1 câu: "Em xem lại có cần nhiều thế không, tiền có phải vỏ hến đâu!".

Tôi dần nhận ra vị trí của mình trong lòng người đàn ông đó.

Những đêm con ngủ, tôi thường thức trắng và nhận ra gần chục năm qua mình đang bị người đàn ông mình yêu thương lợi dụng. Anh vẫn ân cần với vợ con, vẫn hãnh diện khoe vợ ngoan với bạn bè, nhưng lại xem đồng tiền anh kiếm được là của riêng. Điều đau nhất không phải là thiếu tiền, mà là cảm giác "À hóa ra với ngươi ta mình chẳng là ai đó đặc biệt cả".

a4a26cde79845fb945ac4d08aa1603ba-1745555455319351326033-1745636474784-17456364748622110945761.jpg

Sau sự việc đất đai, tôi cũng chẳng đòi hỏi phải thế này thế kia. Tôi lập bảng chi tiêu gia đình, yêu cầu anh đóng góp công bằng. Phản ứng của anh khiến tôi buồn cười: "Em đang tính toán như với người dưng à? Vợ chồng mình cần gì phải phân minh thế?" . Ồ thì ra là anh ta vẫn nghĩ tôi và anh ta là vợ chồng cơ đấy!

Sau cú sốc đó, tôi không làm việc ngớ ngẩn nữa. Tôi không nấu cơm nước gì hết, yêu cầu anh ta chia sinh hoạt phí trong nhà. Tiền ăn thì ai ăn tự lo, tôi đóng tiền ăn hàng tháng bên nhà ông bà ngoại cho 3 mẹ con. Còn anh ta nấu nướng cũng không biết, mỗi ngày ăn hàng rồi phải mua sắm đủ thứ, đã thế là không quen nến không vun vén được, mỗi tháng 50 triệu kia có khi tiêu pha còn không đủ ấy chứ.

Giờ đây, khi đã đứng vững hơn về tài chính, tôi nhận ra hạnh phúc đôi khi thật sự nằm ở số dư tài khoản của chính mình. Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng tôi tham lam khi đòi hỏi từ người chồng phải này phải kia. Nhưng với tôi, hôn nhân là sự sẻ chia, không chỉ ở những khó khăn mà còn ở thành quả.

Tôi vẫn đang cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân này, nhưng với một điều kiện rõ ràng: Hoặc chúng tôi cùng nhau xây dựng, hoặc sẽ không còn gì để giữ hết!

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022