Tôi và Ngọc quen biết nhau đã 2 năm nay nhưng vì yêu xa nên chúng tôi gặp nhau rất ít. Chỉ khi nào tới ngày lễ, ngày kỉ niệm tôi về quê thì cả hai mới được ở bên nhau. Dù vậy, tôi rất tin tưởng anh. Tôi và anh đã đưa nhau ra mắt gia đình hai bên. Bố mẹ anh rất quý mến tôi, ngày giỗ, tiệc còn chủ động gọi điện mời tôi về chơi. Thậm chí chúng tôi còn bàn bạc đến chuyện kết hôn vào đầu năm sau.

Ngọc là người có chí tiến thủ nên chỉ làm việc hai năm đã được sếp cân nhắc đưa lên vị trí Giám đốc thị trường. Ở tuổi 29 của anh, đây là một điều rất tự hào. Cũng vì đặc thù công việc mà Ngọc thường đi thị sát thị trường, công tác ngoại tỉnh khắp nơi, thậm chí đi ra nước ngoài với bà Tổng giám đốc.

Tôi vốn chẳng nghi ngờ gì mối quan hệ giữa hai người họ đâu. Bởi sếp anh đã lớn tuổi nên dù có tìm cách níu kéo thanh xuân thì làn da vẫn chảy xệ, khuôn mặt vì thẩm mĩ nhiều nên cũng biến dạng. Bà ấy chỉ có nhiều tiền lắm của, ăn mặc, váy áo toàn đồ hiệu mà tôi không thể với tới. Nhưng chính người yêu cũng bảo tôi phải tin tưởng anh, anh phấn đấu bằng năng lực mới vươn lên được vị trí hiện tại. Anh không phải loại người chấp nhận "lái máy bay bà già", bán rẻ danh dự chỉ vì tiền bạc và danh vọng.

Thế mà hôm qua lại xảy ra chuyện khiến tôi choáng váng. Vì mẹ bệnh nên tôi chăm mẹ ở viện cả ngày, đến lúc trưa mẹ ngủ thì tôi tranh thủ gọi anh ra quán cà phê gần bệnh viện uống cà phê, đồng thời muốn bàn đến chuyện đám cưới vì sức khỏe của mẹ tôi không còn tốt nữa.

sunny-44372251280-700x366-15838284836601633544045.jpg

Nên tha thứ cho anh khi anh đã kiên quyết sửa sai không hay thôi, dừng lại cho khỏi đau khổ về sau? (Ảnh minh họa)

Khi đang gục đầu vào vai anh thì thầm trò chuyện thì một người phụ nữ lớn tuổi đi tới. Bà ấy cầm cả ly nước tạt thẳng vào mặt chúng tôi. Giây phút đó, tôi đứng hình, sững sờ vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà ấy lớn tiếng mắng Ngọc dám léng phéng lăng nhăng sau lưng bà ấy, những thứ bà ấy cho anh được thì sẽ lấy lại được, từ nhà, xe, đến cả vị trí Giám đốc hiện tại.

Lúc đó, tôi mới hiểu ra vấn đề. Bà ấy chính là sếp của Ngọc. Những thứ anh có được cũng nhờ vào bà ấy cả. Khi bà ấy bỏ ra xe ô tô đi mất, tôi mới thấy vẻ mặt bối rối lẫn buồn bực của người yêu mình. Anh lúng túng giải thích nhưng ngôn từ đều lộn xộn, vụng về. Tôi chẳng muốn nghe nữa nên đứng dậy bỏ về.

Dù cố dặn lòng phải mạnh mẽ nhưng tôi không sao kiềm được nước mắt. Ngọc nhắn tin van xin tôi tha thứ, năn nỉ tôi cho anh thêm một cơ hội. Anh sẽ nghỉ việc, tìm công ty khác mà làm và sẽ tổ chức đám cưới với tôi. Nhưng tôi không còn niềm tin dành cho anh nữa. Anh đã chà đạp lên tình yêu, lòng tin của tôi mất rồi.

Giờ mẹ tôi vẫn đang nằm viện, nghe tôi kể chuyện, bà buồn lắm. Bà bảo tôi tự quyết định. Nhưng tôi rối bời, hoang mang và chênh vênh quá. Nên tha thứ cho anh khi anh đã kiên quyết sửa sai không hay thôi, dừng lại cho khỏi đau khổ về sau?

(ngoctien...@gmail.com.vn)

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022