Từ nhỏ em trai tôi đã có tính cách ngang bướng, thích gì phải có đó nên lớn lên cũng hình thành tính nết rất khó chiều. Em ấy làm việc không bền ở bất cứ công ty nào cũng vì thế. Cứ làm được vài tháng, em ấy lại xin nghỉ vì đủ mọi lý do nhưng chung quy cũng vì không muốn lệ thuộc vào ai, không muốn làm tôi làm tớ người ta. Nhưng một kẻ chỉ có bằng tố nghiệp cấp 3, tính tình kiêu ngạo, lười biếng mà muốn trở thành ông chủ thì đúng là nằm mơ cũng chẳng có. Tôi hay mắng em trai mình cũng vì bản tính lông bông, thiếu trách nhiệm ấy.

Nửa năm trước, em tôi lấy vợ. Bố mẹ tôi mừng lắm vì cuối cùng đứa con trai ông bà thương nhất, lo lắng nhất cũng chịu cưới vợ. Nhưng tôi lại thấy thương cho em dâu mình. Tôi còn hỏi em rằng đã tìm hiểu kĩ chưa mà cưới, cưới rồi lỡ ly dị thì lại càng khổ hơn.

Đúng như tôi nghĩ, em trai tôi sống với vợ rất bạc bẽo. Đêm nào em ấy cũng đi chơi, bỏ mặc vợ ở nhà một mình. Vợ có bầu, em ấy cũng chẳng thèm quan tâm đến, ngay cả đi khám thai cũng là do tôi chở đi. Nhiều lần em dâu gọi điện, giọng buồn thiu, kể bị chồng mắng chỉ vì ốm nghén. 

Tôi bực quá, mắng em trai thì nó còn bảo tôi nhiều chuyện, xen vào cuộc sống của vợ chồng nó. Mà bố mẹ tôi lại quá thương con trai nên coi thường con dâu. Tôi khuyên bố mẹ nên hòa giải, bênh vực con dâu nhiều hơn thì lại bị ông bà mắng ngược. Đấy, gia đình tôi, chính tôi còn không chịu nổi, huống chi con dâu.

9e1316cff28e1bd0429f-1585125251662719281020.jpg

Nhìn em dâu sợ hãi rúm ró ngồi bệt ở một góc sân mà tôi thương chảy nước mắt. (Ảnh minh họa)

Em dâu tôi có thai hai tháng thì thông báo mua nhà riêng. Tôi đồng ý và ủng hộ ngay. Nhưng rồi có nhà mới thì em trai tôi càng lộng hành hơn. Nó không còn xem vợ ra gì, muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Vợ bầu mà vẫn phải nấu ăn phục vụ chồng. Tôi đến chơi nhiều lần, lần nào cũng tức phát điên lên vì chính thái độ ngông nghênh, bất cần của em mình.

Mới đây, khi đang ngủ, tôi nhận được điện thoại của em dâu. Em ấy khóc nức nở, thều thào bảo: "Chị ơi, cứu em với". Linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi vội vã chạy xe qua nhà em trai. Và rồi thấy cảnh tượng trước mắt, tôi chết điếng người.

Em trai tôi đang say xỉn, đem hết đồ của vợ ra ngoài sân vừa đốt vừa chửi. Nhìn em dâu sợ hãi rúm ró ngồi bệt ở một góc sân mà tôi thương chảy nước mắt. Tôi lao vào, giáng cho em mình một bạt tai rồi chở em dâu về nhà tôi ở.

Từ đó đến nay đã hơn một tuần, em dâu tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai, cứ khóc mãi. Tôi khuyên ly dị thì em ấy lại không chịu vì thương đứa con còn trong bụng. Mà em trai tôi, tôi thừa hiểu nó sẽ không bao giờ thay đổi. Bực em trai bao nhiêu, tôi càng giận bố mẹ mình bấy nhiêu. Cũng do ông bà mà em tôi mới đổ đốn như thế. Giờ tôi nên làm sao để giúp em dâu mình đây? Và có cách nào thay đổi được bản tính của em trai tôi không?

(nhuquyen...@gmail.com.vn)

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022