Học nghề điện ra, chồng tôi đi làm ở nhiều chỗ khác nhau, thu nhập không ổn định, thậm chí có khi nửa năm không có việc.

Sau khi cưới, tôi mới biết chồng tôi còn khoản nợ tiền xây nhà hơn trăm triệu ở quê. Vì bố mẹ chồng mặc định rằng sau này gia đình tôi sẽ về sống tại ngôi nhà đó nên anh cũng phải góp trả nợ.

photo-1-15474624903821274292389.jpg

Cưới xong, chúng tôi sử dụng toàn bộ số tiền mừng hơn chục triệu để đặt cọc tiền thuê nhà, mua đồ dùng thiết yếu trong nhà. Từ đó, tôi luôn dùng hết lương hằng tháng để chi tiêu cho gia đình. Còn tiền của chồng tôi thì đưa cho mẹ anh trả nợ. Tiền thưởng Tết cuối năm của tôi cũng dùng hết để mua sắm, biếu xén hai bên gia đình.

Gánh nặng kinh tế ngày càng đè nặng lên vai tôi khi con chào đời khiến đời sống hôn nhân có những lúc rất căng thẳng. Khi biết đã trả nợ xong khoản tiền xây nhà ở quê, tôi nhiều lần yêu cầu chồng đưa tiền cho tôi nhưng anh luôn nói rằng không có.

Thấy người quen lần lượt mua nhà, tôi cũng muốn mua được một góc nhỏ để con ổn định cuộc sống, không phải năm lần bảy lượt chuyển chỗ ở, chỗ học nữa. Tuy nhiên, mọi việc dường như quá xa vời. Từ năm 2014, tôi cố gắng tiết kiệm mỗi tháng 2-3 triệu, Tết đến cũng chỉ biếu ít tiền cho bố mẹ hai bên và cũng hạn chế mua sắm. Tôi cố gắng tiết kiệm không phải vì muốn mua nhà mà do tôi nghĩ tới chuyện ly hôn nên cần một khoản dắt lưng để nuôi con.

Hai vợ chồng tôi ngày càng xa cách. Ai làm việc của người ấy, tiền của người này người kia cũng không hề hay biết. Chồng tôi đi sớm về muộn, ăn nhậu, la cà… tôi cũng không quan tâm. Tôi ngày càng muốn ly hôn nhưng vẫn còn lấn cấn nhiều điều nên chưa dám quyết. Dù chồng tôi rất ít chăm con và hầu như không mua cho chúng món đồ nào nhưng con gái lại rất quấn bố. Anh cũng được lòng bố mẹ vợ vì họ cho rằng anh hiền lành, nhiệt tình với việc bên nhà vợ, không cờ bạc, gái gú, đánh vợ con…

Đầu năm 2017, do bị tai nạn lao động nên chồng tôi phải phẫu thuật, nằm điều trị trong viện gần một tháng. Lúc này, tôi mới thấy tôi vẫn còn yêu chồng và anh rất quan trọng với con. Dù ý định ly hôn đã chùng xuống nhưng tôi thấy mình cần thay đổi. Dù chỉ có 150 triệu trong tay nhưng tôi muốn mua nhà. Khi chồng bình phục, tôi nói ý định này với anh, rồi tự lăn lộn đi tìm đất vùng ven đô và theo dõi các dự án bán chung cư.

Chồng tôi không phản đối, không hào hứng mà cứ dửng dưng. Anh vẫn luôn nghĩ việc ở TP HCM chỉ là tạm bợ, sau vài năm sẽ về sống ở quê. Tuy nhiên, tôi không thể bỏ công việc ở đây, về quê đi lại cũng hơn 40km nên tôi không muốn điều đó.

Giữa năm 2017, tôi tìm hiểu và biết đến dự án chung cư Thái An được vay vốn ưu đãi nằm ở Quận 12. Tôi quyết định chọn một căn diện tích hơn 58,9m2 với giá hơn 1 tỷ. Tôi chọn nhà trên ba tiêu chí là diện tích, vị trí và khả năng tài chính.

Về diện tích căn nhà chỉ gần 60m2 nhưng có đủ 2 phòng ngủ, phòng khách và khu vực bếp vì được thiết kế nội thất khoa học, tận dụng được mọi chỗ không có không gian thừa.

photo-2-15474624936801880428771.jpg

Về vị trí thì khu vực quận 12 đang trên đà phát triển, tôi có thể đi qua chỗ làm cũng như trung tâm thành phố không quá xa xôi, đi về các hướng khác cũng rất ổn.

Về khả năng tài chính, tôi chỉ có khoảng 400 triệu tiết kiệm, mua nhà hơn một tỷ là một bài toán không đơn giản chút nào. Một tháng căng thẳng suy nghĩ, tôi quyết định đặt cọc và vay mượn bạn bè, người thân được 170 triệu để đóng tiền 2 đợt đầu.

Tôi làm thủ tục vay ngân hàng 500 triệu trong thời hạn 15 năm. Làm gì tôi đều kể với chồng, anh vẫn dửng dưng cho tới khi đặt bút ký giấy tờ vì không còn cách lui. Anh khá sốc vì nghĩ tôi không dám liều như vậy. Tôi chưa từng vay nợ ai một đồng từ trước tới giờ.

photo-3-15474624965912023933225.jpg

Sau khi xong xuôi, có lúc tôi thấy rất hối hận khi đặt mình vào bài toán khó. Tháng nào tôi cũng phải căng thẳng tính toán tiền chi tiêu, đóng học, trả khoản vay ngoài, trả gốc lãi ngân hàng. Cắt giảm mọi khoản chi nhưng vẫn thấy không ổn, tôi đôn đáo tìm việc làm thêm nhưng việc này khiến tôi kiệt sức và không còn thời gian cho con cái.

Tôi tâm sự với chồng những áp lực tôi phải chịu về chuyện tiền nong và con cái cần anh ra sao khi chúng càng ngày càng lớn. Chồng tôi vẫn chỉ nghe không khiến tôi rất ức chế. Tôi nghĩ mình cần phải hành động thay vì nổi giận hay chiến tranh lạnh như trước đó. Tôi bảo chồng vì chi quá nhiều khoản nên tôi không thể mua sữa cho con nữa. Nếu bố không mua thì con cũng không được uống. Dù ban đầu anh cũng không để ý nhưng sau thấy con đòi nên anh cũng mua rồi dần thành quen.

Thấy khả thi, tôi thủ thỉ nhờ anh lo khoản học phí cho con vài tháng vì tôi phải trả tiền vay một người bác. Anh chỉ ậm ừ nhưng tôi tỏ ra vui sướng rồi gọi con lại thông báo từ nay bố sẽ đóng tiền học, có giấy báo nộp tiền từ cô giáo gửi thì cứ đưa cho bố. Hai tháng đầu, đến gần cuối tháng mà chồng vẫn không đóng tiền cho con, tôi đã định tự làm nhưng vẫn cố dằn lại. Đây còn là trách nhiệm của anh với gia đình chứ không chỉ là chuyện tiền nong. Rồi cuối cùng, mọi việc cũng xong. Anh có vẻ vui khi thấy con cái gì cũng nhờ bố. Tôi còn thấy anh rơm rớm khi con hân hoan nhảy cẫng khi về nhà mới.

Tôi nhận ra suốt bao năm nay, tôi đã ấm ức, căng mình ôm mọi việc mà không tìm cách giải quyết. Gần đây, chồng tôi hay về sớm và quan tâm gia đình hơn. Bớt gánh nặng, tôi cũng vui vẻ hơn và dành nhiều quan tâm chồng hơn. Dù vẫn còn khoản nợ lớn nhưng tôi đã không thấy quá lo lắng và đã thấy bình yên trong tổ ấm của mình.

Thông tin người dự thi:

Lê Nữ Kim Cương

Email:lenukimcuongxxx@gmail.com

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022