Tôi không chủ động bắt đầu hành trình buông bỏ. Mọi thứ chỉ thực sự thay đổi khi tôi buộc phải chuyển nhà – và đứng trước một núi đồ đạc chất đống, tôi hiểu rằng đây là lúc phải trừ đi. Không phải trừ vào tiền, mà là trừ vào chính cảm giác lộn xộn và nặng nề mà tôi đã quen sống cùng suốt nhiều năm.

Ngày chuyển nhà, tôi hoảng hốt trước chính những gì mình tích trữ

896ef13cb4c1d00f470424ecef3cb41e-17509304603171146568354.jpg

Khi công ty chuyển nhà đến, họ lặng người nhìn căn phòng bừa bộn. Anh nhân viên chỉ vào đống túi nilon và hộp giấy phủ bụi:

"Cái này chị muốn mang đi luôn à? Còn cái kia thì sao?"

Tôi gật đầu trong bối rối. Càng nhìn, tôi càng cảm thấy ngột ngạt vì chính những thứ mình từng nâng niu:

- Túi giữ nhiệt chưa dùng lần nào

- Hơn 10 đôi giày nhưng chỉ mang 2 đôi quen

- Máy tập thể dục mua 2 năm vẫn nguyên hộp

- Những món quà nhỏ chưa bóc tem...

Tôi không đơn giản là chuyển đi – tôi đang rời xa chính mình của những năm tháng mua sắm cảm tính, sống trong sự lấp đầy vật chất nhưng thiếu trật tự tinh thần.

Việc chuyển nhà trở thành bài học bắt buộc về buông bỏ

6bcf9a790ebd0deefe5402f827dbe856-175093050110926616933.jpg

Để tiết kiệm chi phí vận chuyển, tôi tự đặt ra luật: cái gì không xứng đáng, sẽ không mang đi.

Tủ quần áo: Tôi giữ lại chưa tới 1/3. Mỗi món đồ đều phải vượt qua 2 câu hỏi:

- Tôi có mặc nó trong 3 tháng qua không?

- Nếu món này không đắt, tôi có giữ nó không?

Nhà bếp: Tôi đổ bỏ 5 túi thực phẩm hết hạn, 6 túi cà ri chưa mở, và loại trà sức khỏe... hết date từ 2 năm trước.

Phòng chứa: 3 thùng sách, 5 thùng đồ gia dụng “dự phòng tương lai” và hàng chục món trang trí kiểu “trông xinh nhưng vô dụng” đều được thanh lý, cho đi, hoặc bỏ.

Cuối cùng, từ 15 thùng, tôi chỉ còn mang đi 8 thùng. Một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên – lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi thấy mình bước đi mà không mang theo áp lực vô hình.

80% những thứ ta giữ lại – thực chất không đáng để mang theo

bd6521bfba0ad8b66abb58099d2f15f3-1750930526877802092747.jpg

Sau khi chuyển sang nhà mới, tôi bắt đầu tự hỏi:

- Tại sao tôi cứ giữ quần áo không mặc chỉ vì tiếc tiền mua?

- Tại sao tôi tự lừa mình rằng “sẽ dùng sau” dù 3 năm chưa đụng đến?

- Tại sao tôi sợ bỏ đồ đi – vì tiếc, hay vì tôi không muốn đối diện với những lựa chọn sai?

Tôi nhận ra: không phải chúng ta không thể sống thiếu đồ vật – mà là chúng ta dùng đồ vật để trấn an nỗi lo lắng nội tâm.

Nhưng thứ thực sự nên giữ lại không phải là vật chất. Mà là cảm giác kiểm soát cuộc sống, sự tươi mới trong không gian sống và sự gọn gàng trong đầu óc.

Một nửa sau cuộc đời – sống nhẹ hơn, thật sự dễ thở hơn

Căn hộ mới của tôi nhỏ hơn, nhưng:

- Mất chưa đến 15 phút để dọn dẹp

- Tủ quần áo chỉ còn 20 bộ đồ, phối đồ chưa bao giờ đơn giản đến thế

- Không có nhiều đồ thừa -> ít dao động cảm xúc -> cuộc sống nhẹ tênh

Tôi không mất mát – tôi đang bắt đầu lại. Tôi rời bỏ phiên bản cũ của chính mình – người luôn muốn nhiều hơn, giữ mọi thứ, nhưng lại chẳng sống trọn vẹn với bất kỳ món gì.

Cảm giác an toàn không đến từ việc có nhiều đồ, mà là biết rõ mình cần gì

Việc chuyển nhà dạy tôi bài học lớn: 

Thực ra, chúng ta chỉ cần rất ít để sống tử tế. Cảm giác an toàn không nằm ở “nhiều hơn” mà nằm ở việc hiểu rõ bản thân – và lựa chọn có chủ đích.

Lần tới bạn dọn dẹp, đừng hỏi "Tôi có dùng nó không?" Hãy hỏi "Tôi có thể sống thiếu nó không?"

Câu trả lời thường là: Có – và bạn sẽ sống nhẹ hơn nhiều.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022