Câu nói này trích từ lời hit năm 1984 của Prince When Doves Cry. Có điều, chính xác là Prince muốn nói gì qua biểu tượng này thì không ai dám chắc.
Thế giới phải kinh hãi
Prince viết album rực rỡ nhất trong sự nghiệp của mình vào đầu thập niên 1980, Purple Rain - được Rolling Stone xếp thứ 8 trong danh sách 500 Album vĩ đại nhất mọi thời đại. Album cũng đóng vai trò như nhạc cho bộ phim bán tiểu sử cùng tên về Prince.
Tại thời điểm cả album Purple Rain và bộ phim đã hoàn thiện, Prince vẫn chưa bơi ra khỏi dòng sáng tạo và vào những phút cuối cùng, ông quyết định thêm vào một ca khúc hoàn toàn mới: When Doves Cry. Không những thế, ông còn chọn nó làm đĩa đơn đầu tiên cho toàn bộ album. Đây quả là quyết định táo bạo bởi ngay cả với tiêu chuẩn khác thường của Prince, When Doves Cry cũng vô cùng lập dị.
Sinh ra trong một gia đình nghệ thuật, được bố mẹ ủng hộ từ nhỏ nên Prince sớm có khả năng chơi nhiều nhạc cụ ở trình độ đáng nể. Đam mê nóng bỏng với When Doves Cry đưa ông tới quyết định một mình chơi toàn bộ nhạc cụ trong ca khúc là guitar, dương cầm, synthesizer, trống máy Linn LM-1 và bass.
Prince trên bìa đĩa đơn “When Doves Cry”
Kỹ sư thu âm Peggy McCreary vẫn còn nhớ như in giai đoạn Prince một mình làm When Doves Cry: “Ông ấy thường dượt qua ca khúc với chỉ đàn dương cầm và giọng hát. Đôi khi, ông chơi trống rồi bass. Căn phòng lúc nào cũng phải sắp đặt đầy đủ và bạn luôn phải sẵn sàng cho bất cứ thứ gì ông ấy muốn. Nó rất tự phát. Bạn phải ở đó với ông ấy - điều vừa khó khăn vừa thú vị. Nhưng khi kiệt sức, khó mà hào hứng nổi. Đó là khoảng thời gian dài nhất tôi từng làm với ai trong đời. Tôi đã làm việc suốt 24 giờ. Ông nói đôi khi lý do duy nhất ông về nhà là để tôi có thể ngủ”.
Thế nhưng, sau khi một mình thu âm xong giai điệu buồn bã của When Doves Cry, Prince bỗng có một quyết định không ai hiểu được: Ông bỏ hết phần bass của ca khúc. Được công nhận là một trong những nhà lập trình trống máy vĩ đại nhất thời đại của mình, ông đã để phần trống lấp đi cả phần bass. McCreary nhớ Prince đã cười ngoác tận mang tai trong phấn kích khi nói: “Không ai đủ can đảm để làm điều này. Cứ chờ mà xem. Họ sẽ kinh hãi”. Ngay cả trước khi When Doves Cry chào đời, Prince đã có niềm tin chắc nịch rằng nó sẽ là hit, và là một hit đột phá.
Quả thật, khi Purple Rain phát hành, mọi người đều choáng ngợp trước tính thử nghiệm không ngờ của nó, đặc biệt là sự vắng bóng của bass trong When Doves Cry. Nhưng đó chắc chắn không phải một thử nghiệm điên rồ bởi When Doves Cry lập tức được yêu thích, trở thành No.1 đầu tiên của Prince ở Mỹ. Ca khúc đứng đầu BXH trong suốt năm tuần của Hè năm 1984, kìm chân một hit cũng rất đình đám khi đó là Dancing In The Dark của Bruce Springsteen ở vị trí No.2. Hay là, ngay chính Springsteen cũng không phiền lòng vì điều đó. Là một fan của Prince, Springsteen không bận tâm khi đứng sau thần tượng mà ngược lại, cảm thấy: “Mỗi khi đi xem show của ông ấy, tôi luôn khiêm nhường rời đi”.
Mãi về sau, Prince mới thành thực rằng quyết định bỏ phần bass không phải dễ dàng: “Đôi khi đầu bạn như chia hai ngả – bản ngã nói với bạn một đằng, phần còn lại nói một nẻo. Bạn phải đi theo cái bạn nghĩ là đúng”.
MV từng gây nhiều tranh cãi của “When Doves Cry”:
Bồ câu khóc
Trong phim Purple Rain, When Doves Cry vang lên ở cảnh nhân vật chính đánh mất người yêu (Apollonia) vào tay tình địch. Phân cảnh này ngoài chạy vụt qua những khoảnh khắc thân mật với Apollonia (như người ta nói nhìn thấy cả cuộc đời tua nhanh trước khi chết) còn hé lộ cả mối quan hệ hỗn loạn của Prince với bố đẻ.
Không rõ phim dựa trên bao nhiêu phần trăm đời thực bởi Prince vốn là người hiếm khi nói về đời tư cũng như ẩn ý trong các ca khúc của mình. Dù vậy, có thể thấy ca từ When Doves Cry bám rất sát vào cảnh quay. Nó mở màn bằng hình ảnh đẫm mồ hôi tình ái – điều từng khiến dư luận và nhà đài tranh cãi vì quá trần tục (Prince phủ nhận: “Mọi người nghe thấy gợi dục nhiều hơn những gì tôi thật sự viết trong các ca khúc”). Prince ngay sau đó đã nâng tình yêu lên tới mức huyền ảo bằng hình ảnh biển hoa violet (vốn là biểu tượng về tình yêu) nở rộ và động vật kinh ngạc trước sức nóng từ hai người yêu nhau (Một hình ảnh rất giống trong Trăm năm cô đơn của Garcia Marquez).
Bồ câu về sau được ví như linh vật của Prince