screen-shot-20200415-at-82549-pm-1586957160776.png

Cái thời bình yên còn chưa có cô Vy cô Vít hoành hành, một ngày của tôi bận rộn lắm. Sáng 6 giờ đã thức dậy để chuẩn bị cho con ăn uống rồi đưa chúng nó đi học, bố mẹ đi làm. Chiều vừa tan sở cũng là lúc chạy đi đón con. Về nhà cơm nước, dọn dẹp, tắm giặt xong xuôi đã tối mờ mắt. Xem TV được một lúc là buồn ngủ, tắt đèn lên giường nghỉ cho đủ sức khỏe dậy đi làm hôm sau. Có muốn hóng chuyện gì cũng khó, thành ra tôi chẳng có thói quen “hóng” bao giờ. 

Từ ngày tình hình dịch bệnh diễn biến phức tạp,thế giới biết bao nhiêu người mắc rồi tử vong, cả nước đồng lòng chống dịch quyết thực hiện cách ly, giãn cách xã hội từ sớm, thành ra tôi, cũng như nhiều người khác, bỗng nhiên “được” miễn đến công sở. 

Ở nhà trong 4 bức tường có nhiều cái bất cập, như bức bối, buồn mồm buồn miệng, buồn chân tay, nhưng bù lại cũng có cái hay là được ôm vợ dậy muộn một chút, tối thấy tỉnh táo hơn, các giác quan cũng trở nên nhạy hơn. Tôi bỗng thấy cái kiểu buôn chuyện của vợ cũng hay và bắt đầu thích hóng. 

Có hôm buổi tối vừa ăn cơm xong, đang chuẩn bị vào dạy con học thì tôi nghe loáng thoáng giọng phụ nữ phát ra từ đâu đó, tiếng la khóc rên rỉ rất đáng sợ: “Mẹ ơi, cứu con với…”. Rồi dường như chẳng có ai hồi đáp, cô ấy lại tiếp tục rên khóc “Mẹ ơi…” với tông giọng càng cao mà nghe như dưới mồ vọng lên.

Tôi căng hết tất cả các giác quan, cố nghe cho rõ người phụ nữ ấy đang nói gì giữa mớ âm thanh nghe muốn sởn da gà trên nền tiếng khóc nỉ non. Cuối cùng tôi lờ mờ ráp nối các dữ kiện, linh cảm là cô ấy đang bị nhốt, bị bạo hành mà kêu cứu không ai nghe.

Trong thoáng chốc phân tích về tốc độ âm thanh, khả năng truyền âm qua trục ống, qua vách tường, tôi xác định tiếng kêu phát ra từ tầng trên và có thể là mấy căn hộ thuộc góc mà tôi nghe được âm thanh rõ nhất. 

Lập tức ghi âm tiếng kêu cứu, gọi điện cho ban quản lý chung cư thông báo sự việc, tôi đeo khẩu trang, đeo kính, lao luôn ra khỏi nhà, cùng mấy đồng chí bảo vệ lên thẳng tầng trên xem có chuyện gì xảy ra, dù đang là lúc phải cách ly xã hội.

Sau vài lần bấm chuông cửa mấy nhà được khoanh vùng phạm vi mà chẳng nhà nào tỏ ra có vấn đề gì, cuối cùng chúng tôi đứng trước căn hộ duy nhất trước đó đã gọi nhưng không ai ra mở cửa.

Một thoáng hội ý, chúng tôi thống nhất là nên phá cửa xông vào. Vừa tính co giò đạp thì cửa mở. Đó là bà giúp việc của gia đình.

Sau vài câu trao đổi, bà giúp việc xác nhận tiếng kêu đúng là của cô chủ nhà này. Nãy giờ bà còn bận dọn dẹp đống nôn của cô chủ. Cô ấy sống độc thân, cũng đang nghỉ làm do cách ly xã hội. Trưa nay cô ấy cùng bạn bè có cuộc nhậu… online, do tửu lượng không cao lại hơi quá chén nên cô ấy say và bắt đầu la khóc. Cứ bắt đầu nôn là cô ấy lại la “mẹ ơi, cứu con với”. Bây giờ thì cô ấy ngủ rồi, nằm im thin thít thở rất đều, đẹp tựa thiên thần như chưa bao giờ gây chuyện.

Được phen hú hồn, nhưng tất cả chúng tôi đều thấy may là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. 

Mùa cách ly bỗng dưng chứng kiến nhiều chuyện lạ mắt, nhiều khả năng mới của con người cũng được phát hiện đã vượt quá giới hạn bản thân. Ví dụ như cô hàng xóm của tôi chắc chưa bao giờ có kỹ năng uống “quên sầu” đến thế, tôi thì chưa bao giờ phát huy được tối đa kỹ năng hóng kiêm vai trò thám tử điều tra. Mong mùa dịch sớm qua để chúng ta không còn phải cách ly, tôi được quay về với những tối ngủ sớm bình thường, không còn phải căng giác quan hóng chuyện nhà ai nữa.

Thành Đạt

> “Loạn bàn”: Ở nhà cách ly, bạn đã học thêm được những kỹ năng gì?

Hãy chia sẻ với chúng tôi những kỹ năng mới mà bạn đã học được trong giai đoạn cả nước đồng lòng chống dịch covid-19 bằng cách nhập thông tin vào phần bình luận dưới bài. Chia sẻ thú vị sẽ được chọn đăng trên chuyên mục Tình yêu Giới tính. Trân trọng. 

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022