Tháng 7/2022, trong lễ cưới giản dị ở huyện Long Thành, anh Nguyễn Thanh Huy, 33 tuổi, trao nhẫn cho người vợ khiếm thị. Khoảnh khắc ấy, Võ Ngọc Hiếu rưng rưng, bởi hạnh phúc tưởng chừng chỉ có trong mơ giờ đã thành hiện thực.

"Đã có lúc, chúng tôi tưởng chừng không thể vượt qua được rào cản để đi đến ngày hôm nay", cô dâu 29 tuổi nhớ lại.

69e23153e73e6e60372f-175333096-7142-3913-1753536353.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=W2VD8ibEmGLABUBfifkS8A

Đám cưới của chị Ngọc Hiếu vào tháng 7/2022. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Hiếu sinh ra với một bên mắt mờ đục như màn sương. Tuổi thơ cô là chuỗi ngày mặc cảm vì cơ thể ốm yếu, chân bị tật và gương mặt không cân đối. Những lời trêu chọc, những lần bị bạn bè bắt nạt ở trường khiến cô bé Hiếu chỉ biết chạy về nhà, rúc vào một góc chảy nước mắt. Nỗi tự ti đeo bám Hiếu đến khi trưởng thành, cô sống thu mình, không bạn bè, chỉ quanh quẩn ở nhà bán hàng online.

Ở tuổi trưởng thành, Hiếu từng mở lòng với một chàng trai cùng quê. Nhưng khi cả hai tính chuyện trăm năm, gia đình anh thẳng thừng từ chối vì ngoại hình của cô. "Cú sốc đó khiến tôi chìm sâu trong tuyệt vọng, mặc định rằng mình sẽ sống một mình đến hết đời", Hiếu kể.

Nhưng một chàng trai khác bất ngờ bước vào cuộc đời cô.

Giữa năm 2021, khi cả nước đang trong những ngày giãn cách xã hội căng thẳng vì Covid-19, Hiếu tham gia một nhóm trên mạng xã hội, tìm người trò chuyện cho khuây khỏa. Một tài khoản tên Thanh Huy, hơn cô bốn tuổi, quê Gia Lai, chủ động nhắn tin làm quen.

Những tin nhắn đầu tiên chỉ là hỏi thăm bâng quơ, nhưng họ dần tìm thấy sự đồng điệu khi chia sẻ về hoàn cảnh gia đình. Hiếu thấy thương chàng trai là con út trong gia đình 9 anh chị em, bố mẹ đều đã mất. Còn Huy thấy ở cô gái này một tâm hồn sâu sắc, dù chưa từng gặp mặt.

Sau nhiều ngày trò chuyện, Huy ngỏ lời gọi video. Hiếu thoáng lúng túng và sợ hãi. Cô sợ dung mạo của mình sẽ khiến chàng trai ở đầu bên kia thất vọng. "Nhưng tôi nghĩ anh ấy cần biết sự thật. Nếu chấp nhận được, chúng ta mới có thể đi xa hơn", Hiếu kể. Cô đồng ý, nhưng suốt cuộc gọi chỉ cúi mặt, trái tim loạn nhịp.

Trái với lo lắng của Hiếu, Huy không hề e ngại. Anh nhìn thấy một cô gái có nét mặt hiền lành, giọng nói nhẹ nhàng và một sự chân thành. "Tôi bị thu hút bởi chính sự thấu hiểu và tâm hồn đẹp của cô ấy", Huy nhớ lại.

Sau cuộc gọi đó, anh càng trò chuyện nhiều hơn, nhận ra cả hai đều mong muốn một mối quan hệ nghiêm túc.

Tháng 3/2022, Huy bất ngờ gửi cho Hiếu tấm ảnh anh đang ngồi trên xe khách, kèm dòng tin nhắn "Anh đang trên đường đến gặp em". Hiếu sững sờ. Chàng trai ấy đã vượt quãng đường 500 km từ Gia Lai về Đồng Nai chỉ để gặp cô.

Người ra bến xe đón Huy hôm đó là bố của Hiếu. Trong một tuần ở lại nhà cô gái, Huy dành thời gian trò chuyện với gia đình, dần cảm nhận được những vết thương lòng mà Hiếu phải chịu đựng từ nhỏ. Anh nhận ra đằng sau vẻ ngoài trầm lặng là một cô gái giàu tình cảm, luôn khao khát được yêu thương.

Một buổi chiều trong vườn nhà, Huy nắm lấy tay Hiếu, ngập ngừng nói: "Anh sẽ bù đắp cho em". Lời tỏ tình mộc mạc ấy là lời hứa cho một tương lai.

Nhưng hành trình của họ vấp phải sự phản đối gay gắt từ mẹ cô gái. Từng chứng kiến con đau khổ vì bị từ chối, bà lo sợ chuyện buồn lặp lại. "Con bé bệnh tật thế, lỡ họ thương không nổi, bỏ đi thì nó lại khổ. Rồi miệng đời, hàng xóm dị nghị, con mình sao chịu nổi", bà Linh (mẹ Hiếu) kể suy nghĩ của mình khi đó.

Trở về Gia Lai, Huy bắt đầu quá trình thuyết phục mọi người. Mỗi tối, anh gọi điện động viên bạn gái, khẳng định quyết tâm của mình. Anh nói với các chị mình rằng công việc bán bảo hiểm ở quê không ổn định, anh có thể về Đồng Nai ở rể, vừa tiện chăm sóc Hiếu, vừa tìm một công việc mới. Anh cũng lo Hiếu sức khỏe yếu, không chịu được mùa đông giá lạnh của phố núi. Sự chân thành của Huy dần thuyết phục được các anh chị.

Trong khi đó ở Đồng Nai, Hiếu lo đến suy sụp, đổ bệnh, nằm bẹp trên giường. Thấy con gái héo hon, chồng bà Linh khuyên vợ: "Mình không thể sống để che chở cho con cả đời được. Hãy cho nó một cơ hội hạnh phúc". Nghe lời chồng, lại thấy được sự kiên trì của Huy, bà Linh dần xuôi lòng.

Tháng 6/2022, cánh cửa hạnh phúc được mở ra. Huy trở lại Đồng Nai lần thứ hai, nhưng lần này anh không đi một mình mà có cả anh chị đi cùng để xin phép gia đình cho hai người được tìm hiểu lâu dài. Đứng ở sân, Hiếu bật khóc khi thấy bóng dáng quen thuộc của người thương dẫn đầu đoàn nhà trai tiến vào, mỉm cười và vẫy tay với cô.

Lần gặp thứ ba, vào tháng 7/2022, cũng là lần họ chuẩn bị cho đám cưới. Huy mang theo những món quà nhỏ là một thỏi son, vài chiếc cặp tóc, một cái túi xách. Đó là những món quà đầu tiên Hiếu nhận được từ một người đàn ông.

Ngày 23/7, một lễ vu quy ấm cúng được tổ chức. Khách mời chỉ có gia đình hai bên và những người bạn thân thiết trong hội người khuyết tật của Hiếu. "Đó là ngày hạnh phúc nhất đời tôi", cô nói.

Sau đám cưới, Huy giữ đúng lời hứa, chuyển Gia Lai về Đồng Nai ở rể và nhận bán vé số để có thời gian chăm sóc vợ. Cuộc sống tuy còn vất vả nhưng ngôi nhà nhỏ luôn đầy ắp tiếng cười.

df3bdb57083a8164d82b-175333068-5696-4010-1753536353.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=fgAed1KHLMrPpxUJRubQdA

Gia đình chị Võ Ngọc Hiếu ở huyện Long Thành, Đồng Nai, tháng 7/2025. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Năm 2023, Hiếu mang thai con đầu lòng, niềm vui xen lẫn lo âu. Sợ con có thể bị di truyền từ mẹ, tuần nào Huy cũng chở vợ lên TP HCM thăm khám. Đến tháng thứ 6, Hiếu yếu đến mức không thể tự đứng, phải ngồi xe lăn. Mỗi chiều bán vé số về, Huy cần mẫn xoa bóp chân tay cho vợ đỡ mỏi.

Ngày sinh, Hiếu phải vật lộn với cơn đau trong phòng lạnh, có lúc cô tưởng mình không qua khỏi. Nhưng qua ô cửa kính, cô luôn thấy bóng dáng chồng đứng đợi. Khoảnh khắc tiếng khóc của con gái vang lên, Hiếu như được sống lại.

"Nếu không có anh và không nghe được tiếng con, có lẽ tôi đã không thể vượt qua", cô kể.

Đứng ngoài hành lang, bà Linh lặng lẽ lau nước mắt. Bà đã chứng kiến tất cả. Từ một người mẹ luôn lo sợ, giờ đây bà đã hoàn toàn yên tâm khi thấy con rể tự tay giặt giũ, lo cho vợ từng bữa ăn, giấc ngủ.

"Nhìn chúng nó thương yêu nhau, tôi biết con gái mình đã tìm được đúng người. Giờ thì tôi không còn gì phải lo lắng nữa", bà mỉm cười.

Ngọc Ngân

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022