Tôi lấy chồng đã 5 năm. Từ ngày về làm dâu, tôi đã biết nhà chồng có của ăn của để. Bố mẹ chồng có nhà lầu, xe hơi, xưởng cho thuê, đồ ăn thức uống quanh năm chẳng thiếu thứ gì. Thậm chí có những món ngon tôi mua về biếu, ông bà chỉ để đó rồi đem cho người quen, hoặc gọi mấy đứa cháu sang lấy. Vậy mà chồng tôi, cứ hễ trong nhà có gì ngon, mới, hay mua được nhiều là đầu tiên nghĩ tới việc mang về biếu bố mẹ đẻ.

Lúc đầu tôi nghĩ anh hiếu thảo, thấy cũng mừng nhưng dần dần tôi nhận ra cái kiểu hiếu thảo của anh lệch lạc đến mức bất công.

Bố mẹ tôi ở quê, tuổi già vẫn lam lũ, sống tằn tiện từng đồng. Mùa hè, bố còn ra đồng bắt ốc, mẹ thì cắm mặt ngoài chợ bán rau. Họ sống trong căn nhà cũ kỹ, nền gạch lát từ thời tôi còn học lớp ba, mùa mưa là nước lênh láng khắp nhà. Vậy mà năm rồi khi tôi mang thùng bánh kẹo ngoại về biếu, chồng tôi biết chuyện, cười nhạt rồi quay sang hỏi: "Thế mình có nên đặt thêm hai thùng gửi về cho bố mẹ anh không? Mẹ anh bảo thích cái vị bơ đó".

Bố mẹ chồng có thiếu gì đâu, song cứ hễ tôi cho bố mẹ đẻ cái gì là chồng tị nạnh, bảo tôi không sát sao tới nhà nội. Còn khi anh tự ý mang đồ biếu nhà nội thì anh cho rằng thế là phải, là đúng, tôi không được quyền thắc mắc vì khi tôi nói ra, anh sẽ vặc lại: "Em đi lấy chồng thì phải theo nhà chồng".

Nhiều lần tôi gợi ý: "Hay mình biếu bố mẹ em cái máy lọc nước, mẹ em cứ than nước giếng giờ nhiều phèn". Anh gật gù, bảo cũng được, nhưng hết tháng này tới tháng sau vẫn không thấy anh mua. Đến khi tôi gắt lên thì anh mới chịu đi mua, song anh đặt 2 cái, một cái cho nội một cái cho ngoại, lúc này thì công bằng gớm chưa.

149-17531934850071884952656-1753246388545-17532463887751709355279.png

Ảnh minh họa

Tôi không phải người so đo, nhưng cũng là con người, bố mẹ tôi nuôi tôi ăn học, cưới gả, chưa từng đòi hỏi gì. Mỗi lần tôi biếu chút tiền, mẹ còn rút lại, bảo: "Để lo cho con cái của con đi, mẹ không cần đâu". Thế mà mỗi lần anh về nhà nội là xách theo bao nhiêu quà cáp, tôm cá, yến sào, rồi lại dúi thêm phong bì, nói là "cho bố mẹ tiêu vặt". Mẹ chồng đon đả cười nhận, cứ như đó là nghĩa vụ của chúng tôi.

Tôi ấm ức nhưng không dám cãi, chỉ thỉnh thoảng góp ý nhẹ nhàng. Anh nghe thì ậm ừ rồi đâu lại vào đấy.

Dạo gần đây mẹ tôi bị đau khớp, đi lại khó khăn. Tôi định đưa bà lên thành phố khám, chồng lại bảo tháng này đang hụt tiền vì vừa mua cái máy chạy bộ cho ông nội. Tôi không nói thêm lời nào. Tối đó, tôi ngồi lặng lẽ tính toán lại tất cả những chi tiêu trong năm, rồi tự mình đặt lịch khám cho mẹ, âm thầm xoay tiền để lo.

Chẳng lẽ sống trong một mái nhà mà người đàn ông tôi gọi là chồng lại có thể vô tâm đến mức ấy? Tôi đã nhiều lần tự hỏi, nếu tôi cũng chỉ nghĩ đến bố mẹ mình, gạt bỏ nhà chồng như cách anh đang làm với bên ngoại, liệu anh có chịu được không? Tôi có nên tiếp tục nhẫn nhịn nữa không đây?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022