Lấy được chồng giàu, gia đình danh giá chắc chắn là ước mơ của không ít cô gái. Nhưng thực tế lại chẳng như ngôn tình mọi người hay đọc đâu. Gia cảnh 2 bên mà quá chênh lệch thật sự rất khó để dung hòa, và việc bị coi thường là dễ hiểu. Nhưng thể hiện ra mặt như mẹ chồng tôi thì vô cùng quá đáng.
Huy là người chủ động tán tỉnh tôi sau chuyến du lịch của công ty. Hồi ấy, anh cũng chỉ làm một nhân viên bình thường. Khi anh ngỏ lời, tôi không tin Huy thật lòng, bởi lẽ 2 đứa vốn như nước với lửa, hễ gặp nhau là cãi vã không ngớt.
Nhưng đúng là ghét của nào trời trao của ấy, sau vài tháng thì tôi cũng chính thức yêu Huy. Chuyện tình của chúng tôi kể ra thì cũng chẳng kém gì phim Hàn, ngọt ngào, hài hước, cay đắng, hạnh phúc... đủ cả.
Tuy nhiên, khi anh chính thức công khai danh phận là của chủ tịch tập đoàn, leo tót lên chức giám đốc thì tôi sốc. Yêu nhau hơn 1 năm mà anh vẫn giấu tôi. Khoảng thời gian ấy tôi xin nghỉ việc, đòi chia tay và đi du lịch. Song 1 lần nữa, Huy lại chinh phục và khiến tôi liêu xiêu. Anh khẳng định chắc nịch rằng tình yêu của chúng tôi sẽ không vì tiền bạc, vật chất mà thay đổi. Đúng là như ngôn tình!
Nhưng bi kịch là tôi lại tin theo Huy. Chúng tôi cùng nhau thuyết phục bố mẹ anh để được kết hôn.
Ngày đám cưới, bạn bè xuýt xoa khen tôi tốt số, nhưng tôi thì xót xa nhìn bộ dạng bối rối của bố mẹ khi lần đầu đứng trước hàng ngàn quan khách, thực hiện những nghi lễ trong đám cưới tại khách sạn hạng sang. Gia đình tôi với Huy quả thật là 2 thế giới, bố mẹ tôi dù có trang điểm, có mặc áo dài, khoác vest lên người thì vẫn chỉ là những người nông dân. Gương mặt họ nhăn nheo, sạm đi vì mưa nắng dãi dầu. Tôi thật sự rất thương họ.
(Ảnh minh họa)
Và sau khi chính thức trở thành thông gia, những chuyện chướng tai gai mắt ngày một nhiều. Mẹ chồng coi thường gia đình tôi ra mặt. Có lần bà tổ chức tiệc nhân dịp mua 2 căn biệt thự mới, Huy đón bố mẹ tôi lên dự. Thế nhưng, khi có những vị khách tò mò hỏi thì bà lại gạt đi: "Thôi, anh chị đừng để ý. Người giúp việc theo giờ tôi thuê để phục vụ tiệc hôm nay ấy mà".
Tôi nghe rõ mồn một, lòng trào lên cảm xúc tức giận. Nhưng vì không muốn phá hỏng bữa tiệc, tôi nhịn. May sao bố mẹ tôi không nghe thấy nếu không sẽ đau lòng lắm.
Vài lần khác, mẹ chồng cũng có thái độ coi thường và không muốn bố mẹ tôi lên chơi. Tôi cũng cố nhịn. Nhưng điều tôi buồn hơn cả là Huy không hề đứng ra nói đỡ. Anh luôn cho rằng bố mẹ mình làm mọi việc cũng vì danh tiếng gia đình.
Khoảng tháng trước, tôi bị ốm nên bố đã bắt xe lên thăm. Ông đứng ngó nghiêng ở ngoài cổng mãi mới dám vào. Sau khi cho tôi một chút đồ quê, bố tôi lập tức đi về.
Mẹ chồng tôi thấy ông bước ra cửa, mới từ bên trong đi ra, lớn tiếng nói với giúp việc: "Mau lau lại bàn ghế, sàn nhà đi, bẩn quá kìa!"
Bố tôi ngoái lại nhìn, rồi cúi đầu đi luôn. Tôi thì cảm thấy không chịu nổi nữa, bước ra nói thẳng với mẹ chồng: "Mẹ thấy bố con làm bẩn bàn ghế ạ? Thế giờ con lấy khăn lau mà không có bụi thì mẹ có xin lỗi bố của con không?
Mẹ ơi, nhà mình quyền quý quá con thấy không hợp. Con muốn thông báo con sẽ rời khỏi nhà này, đơn ly hôn con sẽ gửi sớm. Giờ con xin phép vào dọn đồ ạ".
Nói xong, tôi quay người lên thu dọn và bỏ đi thật. Mẹ chồng thì chưng hửng, tức tím mặt mà không nói được gì. Tôi thấy lấy chồng mà gia đình mình phải khổ sở như thế chi bằng bỏ đi cho rồi, còn chồng - người đáng ra phải ở giữa hòa giải, thì lại chỉ im re, vốn không xứng. Vì thế, quyết định ngày hôm nay của tôi hoàn toàn không phải bồng bột.