Năm tôi đi lấy chồng là năm 26 tuổi, cái tuổi vừa đủ chín muồi để có thể bắt đầu xây dựng một gia đình riêng, một hạnh phúc của riêng mình. Cho đến tận bây giờ, chưa bao giờ tôi hối hận vì đã chọn người đàn ông này dù rằng nhiều năm ở cùng nhau tất nhiên là không ít mâu thuẫn, cãi vã đã từng xảy ra.
Chồng tôi du học ở nước ngoài 5 năm rồi quay về nước để cống hiến chất xám, trong khoảng thời gian đó chồng tôi và người yêu cũ đã có một mối tình cực kỳ sâu đậm nơi đất khách quê người.
Thật ra, mặc dù mọi chuyện đã chỉ còn là quá khứ nhưng tôi biết những kỉ niệm về tình yêu đầu ở vùng trời xa quê hương ấy luôn khắc sâu trong tâm trí chồng mình. Có thể hiện tại anh không còn chút tình cảm nào với người cũ nhưng anh của quá khứ rất nặng tình với người yêu cũ là có thật.
Về nước, bố mẹ anh kịch liệt phản đối chuyện tình cảm của anh và người đó. Hai gia đình quá khác nhau, anh sang đó để du học tự túc còn cô gái kia sang đó để xuất khẩu lao động kiếm tiền về trả nợ cho ông bố nghiện rượu và bà mẹ nghiện cờ bạc.
Qua những gì chồng tôi kể thì có vẻ như cô gái ấy chẳng có lỗi gì hết, thậm chí còn là một người cực kỳ tốt nhưng hoàn cảnh là thứ mà con người ta chẳng thể thay đổi được. Tình yêu của anh cũng không đủ để chiến thắng tất cả và bao bọc cho cô ấy nên họ đã dừng lại sau một khoảng thời gian chiến đấu vì tình yêu của mình.
Sau khi chia tay cô gái kia, chồng tôi quen tôi. Đúng là như vậy, chồng tôi đến với tôi nhưng không hề có chút xíu tình cảm nào. Theo cảm nhận của cá nhân tôi thì phải khoảng 1 năm sau khi kết hôn thì chồng tôi mới thực sự đặt tình cảm vào người đã cùng mình làm đám cưới.
Nói ra thì nhiều người bảo tôi kỳ cục nhưng tôi luôn thấy tiếc nuối cho mối tình của chồng mình và người cũ. Có lẽ vì bản thân tôi hoạt động trong môi trường làm việc thiên về nghệ thuật nên tâm hồn cũng có phần nhạy cảm. Mỗi lần nghe những chuyện của chồng mình và người cũ thì thay vì ghen tuông, tôi chị thấy buồn và tiếc nuối cho họ mà thôi.
Thời gian đầu vì không có tình cảm với vợ và cũng còn nhiều cảm xúc với người cũ nên chồng tôi rất hay cố tình nhắc đến cô gái kia. Sau này thì vì thấy vợ không có phản ứng tiêu cực khi nhắc đến chuyện xưa nên chồng tôi cũng không giấu giếm gì chuyện năm đó. Từ ấy mà tôi biết được họ thật sự đã từng rất yêu thương nhau, có lẽ vì vậy dù giờ đây đã hoàn toàn là người dưng nhưng anh vẫn trân trọng những kỉ niệm của năm tháng ấy.
Chúng tôi có một cô con gái mới hơn 1 tuổi nhưng cuộc sinh nở ấy không thuận lợi. Tôi gặp biến chứng sinh sản nặng nề, băng huyết đến suýt thì mất mạng nên bác sĩ buộc phải cắt bỏ hoàn toàn tử cung của tôi. Tức là tôi sẽ không còn khả năng làm mẹ lần hai nữa...
Tuy rằng 2 vợ chồng đều thống nhất chuyện con cái sẽ không bàn đến nữa nhưng tôi vẫn canh cánh việc mình không thể có con được nữa. Đấy là chưa nói đến áp lực phải sinh con trai. Tất nhiên, mọi chuyện chồng tôi đều đứng ra che chắn hết cho vợ thế nhưng tận sâu trong lòng tôi luôn nghĩ về điều này.
Bỗng nhiên cách đây khoảng nửa tháng, người yêu cũ của chồng nhắn tin xin gặp mặt tôi. Lúc ấy tôi có vô vàn cảm xúc. Đó là người con gái mà tôi đã được nghe đến rất nhiều nhưng lại không hề có ác cảm với cô ấy nên đã đồng ý gặp mặt.
Điều tôi không thể ngờ đó là cô dắt theo một bé trai khoảng chừng 4 tuổi. Chỉ nhìn khuôn mặt với những đường nét đặc trưng ấy, tôi đã biết ngay đứa trẻ là con của chồng mình. Xét lại các mốc thời gian, tôi cho rằng nghi ngờ của tôi là chính xác.
Tôi dám khẳng định chồng mình không hề biết về sự có mặt của đứa bé này vì anh là người cực kỳ có trách nhiệm và thẳng thắn. Nếu có con anh chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm và không giấu giếm gì tôi hết. Thậm chí, trong lòng tôi còn dấy lên một suy nghĩ rằng nếu năm đó anh biết về sự có mặt của con trai mình, chắc gì vợ anh bây giờ đã là tôi.
Cô ấy đến gặp tôi để nói 2 điều. Một là xin tôi nuôi con hộ, đứa bé là con ruột của chồng tôi, nếu tôi không tin cô ấy sẵn sàng làm xét nghiệm ADN. Thứ hai, cô ấy mong tôi sẽ hỗ trợ cho mình 200 triệu để trả nợ cho bố và chữa bệnh cho em gái mình. Hiện tại cô ấy không còn khả năng để gánh vác việc vừa trả nợ cho bố vừa chữa bệnh cho em và vừa phải nuôi 1 đứa bé nữa.
Những gì cô ấy đã suy nghĩ hoàn toàn thấu đáo và hợp tình hợp lý. Đứa trẻ ở cùng với vợ chồng tôi chắc chắn sẽ có điều kiện sống cũng như môi trường sống tốt hơn rất nhiều. Thay vì cố giữ con bên cạnh để làm khổ cả con lẫn mình thì đây đúng là lựa chọn đúng nhất đối với hoàn cảnh của cô ấy.
Tôi thật sự không biết phải làm sao. Đối với tôi 200 triệu là số tiền nhỏ, tôi có thể ngay lập tức đưa cho cô ấy số tiền nhiều hơn thế nữa. Đứa bé này tôi cũng muốn nhận nuôi vì nó là con của chồng mình và tôi thì không thể sinh nở được nữa.
Thế nhưng chút ích kỷ trong lòng tôi dậy sóng. Tôi không rõ chồng mình khi biết sự xuất hiện của đứa con trai này liệu có thay đổi tình cảm hay không, vì thật sự anh và người yêu cũ phải buông tay nhau trong quá nhiều tiếc nuối, tôi không muốn đẩy gia đình mình vào tình huống không an toàn. Giờ tôi cũng không biết nên làm sao mới đúng nữa...