Tôi là con dâu thứ hai trong một gia đình có hai anh em trai. Anh cả lập gia đình trước vợ chồng tôi 4 năm. Hiện hai vợ chồng anh đã có 2 bé trai và có nhà riêng tại Hà Nội. Thỉnh thoảng anh chị mới về quê thăm ông bà.
Còn vợ chồng tôi hiện vẫn đang sống chung cùng bố mẹ chồng. Tôi lỡ bầu lúc còn chưa ra trường nên khi cưới xong, tôi ở nhà sinh con và chăm con, phụ bán hàng tại nhà với mẹ chồng chứ chưa đi làm ở đâu cả.
Bố mẹ chồng tôi kinh doanh, đầu tư chăn nuôi nhiều nên cũng thuộc tuýp nhà có điều kiện. Biết chồng tôi lương thấp nên từ khi chúng tôi lấy nhau, mẹ chồng cũng không đòi hỏi chuyện vợ chồng tôi phải đóng tiền sinh hoạt phí. Ông bà nói, tiền đó, coi như ông bà cho để mua bỉm, sữa cho bé nhà tôi.
Ảnh minh họa
Sau hơn 2 năm sống chung, đợt Tết vừa rồi, vợ chồng tôi bàn nhau xin bố mẹ cho ra ở riêng. Phần vì con tôi cũng đã cứng cáp, tôi muốn cho đi nhà trẻ để đi xin việc làm đỡ đần cùng chồng. Phần khác, nói thật, dù bố mẹ chồng tôi không khó tính nhưng cuộc sống chung đụng nhiều lúc cũng không tránh được "cơm không lành, canh không ngọt".
Ăn Tết xong, chúng tôi thưa chuyện, bố mẹ chồng sau vài ngày suy nghĩ thì cũng đồng ý cho vợ chồng tôi ở riêng. Ông bà nói sẽ cho nhà tôi mảnh đất, trước mắt, xây một căn nhà hai tầng để ở, ông bà sẽ hỗ trợ một ít kinh phí. Sau này có điều kiện thì chúng tôi làm thêm cho rộng rãi.
Biết vợ chồng tôi còn trẻ, chưa có kinh nghiệm, bố mẹ chồng còn nhờ luôn chỗ quen biết để thiết kế, tính toán khoảng kinh phí cho vợ chồng tôi. Nghe con số khoảng 600-700 triệu cho việc xây nhà, ban đầu tôi cũng hơi hoang mang vì vốn không có nhiều.
Hơn nữa, tôi cũng chưa tìm được việc làm, chưa rõ thu nhập ra sao, làm ra rồi nợ nần, không biết có đủ xoay để trả không. Về sau được mọi người động viên, vợ chồng tôi cũng quyết xây nhà.
Vài hôm trước, sau khi thống nhất các việc liên quan, đầu mối lấy nguyên vật liệu rồi gọi thợ, chốt ngày làm, mẹ chồng tôi đứng lên vào buồng một lúc. Khi trở ra, trên tay bà cầm một bịch nilon có gói giấy báo phía trong.
"Bố mẹ chẳng có nhiều gì, nhà có mỗi hai anh em. Giờ vợ chồng thằng Tuấn đã có nhà cửa đàng hoàng ở Hà Nội rồi, còn mỗi vợ chồng con. Biết là ban đầu ra ở riêng, mọi thứ sẽ rất khó khăn, vất vả nhưng thôi hai vợ chồng bảo ban nhau cùng cố gắng. Ngày trước bố mẹ còn cực nhọc hơn nhiều mới có được như ngày hôm nay", mẹ chồng tôi nói.
Nói xong, bà đẩy cọc tiền về phía vợ chồng tôi: "Bố mẹ không có nhiều. Đây là 200 triệu. Các con cầm lấy số tiền này rồi vay mượn thêm, xây gian cửa gian nhà rồi vợ chồng bảo ban nhau làm kinh tế trả nợ sau".
Nhận số tiền mẹ chồng đưa cùng với câu động viên khiến tôi rất cảm động. Tối đó, tôi còn hí hửng khoe với mẹ đẻ về việc được bố mẹ chồng cho tiền xây nhà hệt như một đứa trẻ được mẹ cho tiền đi mua kẹo.
Tuy nhiên, đến hôm sau, những điều tôi nghe thấy từ cuộc hội thoại của mẹ chồng với người chị gái của bà lại khiến tôi phải suy nghĩ.
"Thực ra, vợ chồng nhà em không phải không đủ tiền để xây luôn nhà cho vợ chồng thằng Tú. Nhưng nhà em thống nhất, chỉ cho 200 triệu, còn đâu để chúng nó tự lo. Mình cho tất, chúng nó lại ỷ lại, không có chí phấn đấu làm để trả nợ về sau", mẹ chồng tôi nói với chị gái.
- Đợt trước vợ chồng thằng Tuấn mua nhà ở Hà Nội, nhà dì cho nó tận 1 tỷ cơ mà. Giờ lại cho thằng Tú có 200 triệu thôi à? Sợ vợ chồng thằng Tú ganh tỵ không?
- Không so bì thế được đâu bác. Vợ chồng thằng Tuấn mua nhà hơn 2 tỷ. Vợ chồng em hỗ trợ chưa được một nửa, còn đâu cũng kệ chúng nó tự lo. Đây thằng Tú cũng thế thôi. Dự tính xây nhà chưa đến 700 triệu, nếu mà cho chúng nó 1 tỷ thì hóa ra cho thêm tiền để chúng nó tiêu linh tinh à? Nhà em còn phải dành tiền để dưỡng già chứ.
Với lại từ ngày thằng Tú lấy vợ, vợ nó không có công ăn việc làm, vợ chồng em bao ăn, bao ở, không hề tính toán nghìn nào rồi. Có con dâu nhà ai được sướng như thế. Phải biết thân biết phận chứ sao dám so bì nữa".
Dù những lời mẹ chồng nói không hề sai nhưng sao nghe xong, tôi vẫn thấy buồn đến khó tả, có cảm giác mình bị coi thường là kẻ ăn bám suốt thời gian qua…
Thu Thủy