avatar1741261001571-17412610022101299646274.jpg

Tất cả mọi người trong gia đình tôi đều không quên ngày bố mẹ tôi chia đôi 2 ngả. Họ chửi mắng nhau, ném đồ đạc ra đường, lôi kéo giành giật tôi đến rách cả áo. Tôi khóc ầm ĩ lên vì sợ, còn bố thì hậm hực xách túi rời khỏi nhà ông bà ngoại đến một nơi nào đó tôi không biết.

Cách đây 20 năm thì việc ly hôn vẫn là một chuyện khiến làng xóm chấn động. Người đứng ra gửi đơn kiên quyết chia tay còn là mẹ tôi nữa, thế nên bố tôi rất tức giận vì bị thiên hạ chê cười. Người ta đồn nhau rằng bố tôi "cặp bồ", rồi nói bố không thể đẻ thêm thằng cu nên mới bị vợ bỏ. Người thì nói bố tôi nghèo túng, làm thợ sửa xe quèn thì bao giờ mới đổi đời cho vợ con.

Tôi cũng chả rõ vì sao gia đình mình tan vỡ nữa. Mấy chục năm qua mẹ chỉ đáp gọn lỏn lý do là vợ chồng không hợp nhau. Ly hôn xong họ cũng không hề liên lạc, tôi còn tủi thân khóc suốt vì tưởng bị bố bỏ rơi. Mãi sau này tôi mới biết bố bôn ba từ Nam ra Bắc, lăn lộn đủ nghề để kiếm sống, tới khi cuộc sống ổn ổn, đủ tiền mua cái điện thoại "cục gạch" thì bố mới tìm cách hỏi thăm tôi.

Ông ngoại kể bố tôi đã lấy vợ khác, nhà vợ giàu nên chẳng phải lo nghĩ gì cả. Đã thế bố còn cố ý quay về mua đất ở gần ông bà ngoại, xây cái biệt thự to đùng ngã ngửa ra để "trêu tức" mẹ tôi. Bố sang tận nơi đưa tiền chu cấp cho tôi ăn học mỗi tháng. Tôi bắt đầu khó chịu vì sự ích kỷ của bố, giàu lên một cái là ông đối xử với nhà vợ cũ không ra gì. Lúc nào bố cũng nói kiểu muốn gia đình tôi phải cúi đầu, bù lại sự uất ức mà ngày xưa bố phải chịu lúc ra đi.

avatar1741261001572-1741261002259522795369.jpg

Bà ngoại nói bố tôi là kẻ vô ơn. Năm xưa bố mồ côi cha mẹ, được ông bà đón về cưu mang. Khi ấy bố mới 16-17 tuổi thôi, được ông ngoại thắt lưng buộc bụng cho ít tiền học lấy nghề sửa xe đạp. Sau đó ông bà còn gả luôn con gái cho bố, nhưng bố chẳng biết điều mà cứ đòi hỏi đủ thứ khiến ông bà tức giận. Bố tôi không báo đáp lại công ơn nuôi dưỡng của ông bà chút nào, ngược lại cứ liên tục làm gia đình tôi buồn khổ. Mâu thuẫn cứ liên tục tích tụ vào, lâu dần thành cái hố sâu không thể lấp được.

Bố tôi cục tính, lại ăn nói thô lỗ, thi thoảng rượu chè say sưa về còn chửi bới đụng tay với vợ con nữa. Thế là ông bà ngoại dọa đuổi bố đi. Cơn tự ái nổi lên, bố tôi dọa ngược sẽ ly hôn với mẹ. Nào ngờ mẹ tôi đâm đơn ly dị thật, khiến bố tôi không còn được ở rể nữa.

Bây giờ bố tôi đã có thêm 2 cậu con trai. Tôi chưa từng gặp 2 người em cùng cha khác mẹ, cũng chẳng có nhu cầu giao lưu với chúng. Cơ bản vì cuộc sống hiện tại của mẹ con tôi ổn rồi, đang rất yên bình nên tôi chẳng cần thêm sóng gió.

Cơ mà cứ ngồi yên đâu có nghĩa là bão giông không ập tới. Biết tôi sắp sửa kết hôn, tự dưng bố lại chạy sang nhà tôi rồi đưa ra lời đề nghị cực kỳ vô lý. Ông đòi nhà trai phải tới gặp mình để bàn chuyện cưới xin, phải nạp đủ 100 triệu sính lễ, kèm theo số tráp tương ứng với số tuổi của tôi, xe rước dâu phải là hạng sang tiền tỷ, đồng thời dựng rạp ăn hỏi ở biệt thự của bố thì mới đồng ý cho tôi lấy chồng.

Cả nhà tôi đều phản đối những yêu sách đó, bởi lẽ bố mẹ tôi đã ly hôn quá lâu rồi, tôi sống cùng mẹ thì phải dựng rạp ở đây mới đúng phép tắc. Ông bà ngoại nói họ còn có mặt trên đời thì không ai được qua mặt họ, không cho phép bố nhúng tay vào phá hỏng đám cưới của tôi.

Nghe ông bà thông báo vậy xong bố tôi lại càng sôi máu. Ông hung hăng ném vỡ cả cốc chén, quay sang ép tôi chọn theo bố hoặc theo mẹ. Nếu theo bố thì tôi sẽ có một đám cưới đẹp đẽ xa hoa, ông ấy không tiếc tiền dựng cho tôi cái rạp to đẹp nhất vùng. Nhưng nếu theo nhà mẹ thì ông ấy sẽ tới phá, lột trần cho bên thông gia biết sự thật về gia đình tôi ngày xưa, làm mọi cách để tôi không cưới xin được nữa.

Đương nhiên trong lòng tôi đã có lựa chọn của mình rồi. Chỉ là tôi không ngờ bố mình lại ngang ngược hiếu thắng như thế. Mẹ tôi vác gậy đuổi bố về, cấm không cho ông bước chân sang đây, đáp lại rằng dù ông ấy có giở trò gì thì mọi người bên này cũng không sợ hãi. Bố tôi vẫn cố chấp bảo rằng đàn ông mới là chủ gia đình, con gái kết hôn phải quỳ lạy ông ấy chứ không phải mẹ. Tôi bật khóc vì thất vọng, may mà tôi không lớn lên dưới sự nuôi dạy của người cha này.

Bao nhiêu năm trôi qua rồi mà bố tôi vẫn tệ như vậy. Tuy chưa đến mức vô trách nhiệm hoàn toàn với con gái, nhưng dựa vào đâu mà bố ép tôi phải để ông toàn quyền quyết định đám cưới của riêng tôi? Chưa kể cái biệt thự kia có phải mỗi mình ông ấy sống đâu, còn vợ hai và mấy đứa con riêng của ông nữa. Dựng rạp bên đó xong bắt tôi qua thì khác gì làm trò cười cho thiên hạ?

Vốn dĩ tôi định mời bố góp mặt trong hôn lễ của mình với tư cách cha cô dâu, nhưng có lẽ bây giờ chẳng cần thiết nữa. Tôi lo lắng không biết bố sẽ làm gì, song ông bà và mẹ đã an ủi rằng họ sẽ làm mọi thứ để lễ cưới diễn ra suôn sẻ. Đó là ngày hạnh phúc nhất đời tôi, nên họ không cho phép ai quấy rối. Cơ mà trong lòng tôi thật sự vẫn rất khó xử. Liệu sau này bố con tôi có thể nhìn mặt nhau nữa không đây?...

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022