fcca91da84785ebbaad1a1e87945d9b2-1737518346227169803520-31-0-491-736-crop-17375183717161140189807-1737530300633-17375303008461006764518.jpg

Tôi vừa mới gia nhập đội quân lấy chồng chưa nổi 1 năm đã bỏ chồng. Tôi từng nghĩ bản thân là người rất cẩn thận trong chuyện chọn chồng rồi nhưng cuối cùng hóa ra người tính không lại trời tính. Chuyện hôn nhân đúng là may mắn, là phúc phần mà không phải ai cũng được hưởng.

Cuối năm ngoái tôi lên xe hoa về nhà chồng ở tuổi 27, tôi vẫn nghĩ 27 tuổi là độ tuổi kết hôn hợp lý rồi. Lúc này bản thân chưa quá lớn tuổi, vẫn trong độ tuổi thích hợp để sinh con để cái, kinh tế đã ổn định và ít nhiều cũng có chỗ đứng, giá trị riêng của bản thân mình. Tôi và chồng cũng quen biết, yêu đương và tìm hiểu nhau hơn 3 năm trời, tất nhiên chẳng ai hoàn hảo nhưng ở thời điểm đó, tôi cảm thấy anh ta là người đàn ông phù hợp với mình.

Trước hôn lễ, anh ta có ngồi xuống bàn bạc rõ ràng với tôi về chuyện muốn để em gái của anh ta đến ở cùng với vợ chồng mình khoảng nửa năm, theo như cái cách anh nói lúc ấy thì tôi thấy anh khá rõ ràng và minh bạch nên đã chấp nhận để em chồng đến sống chung. Nói thật lòng đó đã là một quyết định không hề đơn giản đối với tôi vì tôi ngại mấy vấn đề va chạm khi sống chung lắm. Tuy nhiên tôi đã tạm thời đồng ý vì em chồng chỉ ở cùng 1 thời gian ngắn thôi. Ngoài ra, theo thỏa thuận thì em chồng sẽ có trách nhiệm đóng góp vào chi phí sinh hoạt.

Thế nhưng thực tế chứng mình có những con người họ nói rất hay nhưng làm rất mèo mửa khi gần một năm đã đi qua mà em chồng vẫn chưa hề có ý định chuyển đi, cũng như không đóng góp một đồng nào cho các khoản sinh hoạt phí. Điều đáng nói, đây là nhà của tôi, tôi mua và ở căn nhà này trước cả khi tôi quen biết chồng mình nhưng em chồng lại ở đây với thái độ như thể đây là nhà của anh trai mình. Không đóng sinh hoạt phí đã đành, việc nhà không bao giờ làm mà bừa bộn thì kinh khủng, đồ của tôi cũng lấy ra dùng như đồ của mình, bị nhắc nhở thì mặt sưng lên rồi mách bố mẹ, mách anh trai.

f4dfe955a88b4d1b2a0dfdfaed66aa56-1737518313725294633250-1737530301524-17375303016441683367129.jpg

Tình cảm và sự kiên nhẫn dần dần cạn kiệt khi mỗi ngày trôi qua là một ngày chứng kiến em chồng sống trong nhà mình mà không gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào. Nhìn mặt chị dâu không chào hỏi, nói động vào là nhảy dựng lên, thái độ cực kỳ hỗn láo và thiếu tôn trọng.

Tôi là đứa thẳng tính nên không để bụng mà đưa vấn đề này ra thảo luận với chồng, anh tỏ thái độ không hài lòng và thậm chí còn bênh vực cho em mình. Phản ứng của chồng khiến tôi vô cùng bức xúc và thất vọng. Anh nói rằng "cho em ở nhờ thì có làm sao", tôi không yêu cầu đóng góp quá nhiều nhưng tôi không có nghĩa vụ phải nuôi con hộ bố mẹ chồng. Đã vậy còn làm ơn mắc oán, tôi đâu phải con ngu đâu mà đã cho người ta ở nhờ, nuôi báo cô rồi lại còn phải chịu đựng cái thái độ hách dịch, hỗn hào đó của em chồng?

Bức xúc đến cực điểm, tôi đã nói thẳng với chồng rằng đây là nhà của tôi và nếu muốn ở nhờ thì cần phải nói rõ từ đầu. Tôi khẳng định rằng kể cả khi ở nhờ, em chồng cũng cần phải chung tay đóng góp cho các chi phí sinh hoạt, bởi tôi không có nghĩa vụ phải nuôi con hộ mẹ chồng.

Cuộc cãi vã giữa tôi và chồng diễn ra rất gay gắt và trong lúc tức giận, anh ta đã buột miệng nói rằng quyết định lấy tôi chỉ vì gia đình tôi khá giả, thấy tôi kiếm tiền giỏi lại có nhà có cửa ở thành phố, nếu anh ta biết trước tôi tính toán như vậy thì đã chẳng lấy tôi làm gì.

Tôi là kiểu phụ nữ có thể sẵn sàng nuôi không chồng nhưng vì tôi muốn thế, nếu chỉ cần tôi phát hiện ra việc ông chồng mình đang nuôi không đó có ý định lợi dụng tôi thì tôi sẽ cho lên đường, giải tán ngay lập tức. Đó không phải là sự bốc đồng mà là quyết định mạnh mẽ nhưng cần thiết để bảo vệ quyền lợi và lòng tự trọng của bản thân.

Tôi yêu cầu cả chồng lẫn em gái anh phải rời khỏi nhà ngay lập tức. Bố mẹ cho tôi ăn học, bản thân tôi là đứa tự kiếm được tiền tự nuôi được mình thì hà cớ gì tôi phải chịu những uất ức từ những người chẳng làm được cái gì cho đời tôi?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022