Ngày cưới của tôi, bố rất buồn. Ông đã từng khuyên tôi rất nhiều vì cảm thấy con rể không phải là kiểu người chững chạc, ông sợ tôi sẽ chịu khổ với một người chồng vô tư, trẻ con và lười biếng. Nhưng vì quá yêu nên tôi bất chấp những lời khuyên của bố, suốt ngày đòi cưới. Để bố mẹ chấp nhận, chúng tôi còn cố tình để có bầu, buộc ông bà phải đồng ý.
Và rồi cuộc sống hôn nhân của tôi chẳng hề màu hồng như tôi nghĩ. Cảnh làm dâu cho một gia đình 3 thế hệ khiến tôi suy sụp tinh thần. Chồng tôi lại quá phụ thuộc vào bố mẹ nên thấy vợ bị mắng oan cũng không biết bảo vệ. Thấy vợ bầu bì, đi làm về vẫn phải nấu ăn, dọn nhà nhưng không hề biết phụ giúp. Lần nào về thăm nhà, tôi cũng khóc lóc với bố mẹ. Thương con gái, bố cho tôi mảnh đất hơn 200m2 và 500 triệu để xây nhà riêng. Căn nhà không quá rộng rãi nhưng cũng đủ để vợ chồng tôi sống thoải mái, nhất là tôi không phải làm dâu, chịu oan ức nữa.
Có nhà riêng rồi, chồng tôi vẫn không biết phụ vợ. Tôi vừa lo công việc, vừa chăm sóc con nhỏ và chăm thêm người chồng lớn xác mà trẻ con. Khổ quá, tôi càng thấm thía lời khuyên của bố mình trước đây. Cũng may có bố mẹ phụ giúp, chứ không, tôi không biết phải xoay xở như thế nào nữa?
Bố tôi mắng thẳng mặt con rể vì dám chê bai vợ. (Ảnh minh họa)
Hôm qua, bố mẹ đến nhà tôi ăn cơm tối. Thấy cảnh con gái tất bật trong bếp, còn con rể nằm gác chân xem ti vi, ông đã chướng mắt. Đến lúc dọn cơm ăn, chồng tôi còn chê bai món này món kia, bảo tôi nấu ăn tệ hơn mẹ chồng nhiều mà cứ đòi ra ở riêng.
Lúc này, bố tôi không chịu được nữa nên ông gằn giọng, nói một câu mà chồng tôi sợ xanh mặt: "Anh nhắm sống nổi với vợ thì sống, không thì biến khỏi nhà tôi. Đây là nhà tôi xây, đất tôi cho, anh không có quyền gì chê bai cả. Con gái tôi, tôi thừa sức nuôi, không cần một kẻ lười biếng, vô dụng như anh".
Thấy bố giận dữ, nói quá đúng nên chồng tôi im bặt, không dám lảm nhảm nữa. Bữa cơm vì thế cũng mất ngon. Bố mẹ tôi ăn chưa hết bát cơm đã bỏ đũa đứng dậy, bảo tôi nên suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân này. Nếu không ổn thì ly hôn chứ không nên sống bó buộc cả đời với một người đàn ông bám váy mẹ, không biết thương yêu vợ con.
Tôi cúi mặt buồn rầu. Tôi đã nghĩ đến việc ly hôn nhiều lần rồi nhưng vì quá thương con nên không nỡ. Giờ chồng càng lúc càng quá đáng, tôi không biết mình có thể tiếp tục chịu đựng đến bao lâu nữa?