Ngày ấy, khi em chồng tôi mang thai, cả gia đình rơi vào cảnh chao đảo. Người bạn trai thì chối bỏ, nói dứt khoát không liên quan gì đến cái thai trong bụng, em chồng thì trẻ dại, khóc lóc đến kiệt sức, chẳng biết xoay xở thế nào. Cuối cùng, gia đình khuyên em giữ lại đứa bé, rồi bàn bạc mãi mới đi đến quyết định, vợ chồng tôi sẽ là người trực tiếp chăm sóc.

Ngày thằng bé cất tiếng khóc chào đời, chính tôi là người ôm nó vào lòng đầu tiên. Đêm đầu tiên, em chồng còn nằm bệt trên giường vì yếu, tôi thức trắng bên chiếc nôi, run rẩy khi bé khóc ré. Từ đó, từng thìa sữa, từng chiếc tã, từng cơn sốt hầm hập khi mọc chiếc răng đầu tiên… tôi đều là người lo toan. Người ta nói tình mẫu tử là thiêng liêng nhất, tuy tôi không sinh ra con nhưng tôi coi con như máu thịt trong tim mình.

Em chồng tôi sau sinh được vài tháng thì sang nước ngoài lao động, bảo rằng phải tranh thủ tuổi trẻ để kiếm tiền và "phục thù" nhưng đau khổ trước kia. Những cuộc gọi về thưa thớt dần, thỉnh thoảng chỉ gửi ít tiền, dặn dò gượng gạo. Thằng bé lớn lên trong vòng tay tôi, quen gọi tôi là "mẹ", gọi chồng tôi là "bố". Tôi nhiều lần phân trần, dạy nó gọi đúng là "bác", nhưng con trẻ chỉ biết bám lấy người gần gũi nhất. Nghe nó bi bô gọi "mẹ ơi", trái tim tôi mềm nhũn, chẳng nỡ sửa nữa, cũng âm thầm coi đó là sự thật.

Giờ đây, thằng bé đã 6 tuổi, đã vào lớp một, líu lo kể chuyện mỗi ngày thì bất ngờ, em chồng tôi trở về, nói rằng muốn nhận lại con, đưa sang nước ngoài sống cùng. Em nói giờ đã ổn định, có thể lo cho con một tương lai tốt hơn. Cả gia đình chồng ai cũng mừng nhưng trong lòng tôi nhói buốt.

57-17566228175962079398672-1756869414895-1756869415646959143546.png

Ảnh minh họa

Thằng bé không nhận mẹ đẻ, thậm chí khi bị mọi người nhắc nhở gọi "mẹ", thằng bé còn phản ứng vùng vằng, giận dỗi, bỏ vào trong phòng đóng cửa. Khi bà nội (mà thực ra là bà ngoại) quở mắng, thì thằng bé khóc nói là: "Con chỉ có mẹ Hà thôi, người đó không phải mẹ con sao lại bắt con gọi là mẹ".

Tôi nghe thấy mà cổ họng nghẹn đắng, nước mắt ứa ra. Em chồng cau mày, quay sang trách tôi: "Chị nuôi giùm thì phải dạy nó biết phân biệt chứ, ai bảo chị để nó gọi chị là mẹ? Chị không nói với nó từ lúc bé rằng tôi mới là mẹ nó à? Chị định cướp con của tôi hả?".

Tôi điếng cả người, tôi nào phải muốn cướp, tôi nuôi nó, có dạy dỗ đàng hoàng, nhưng vì em chồng ít khi gọi về, chẳng ai gợi nhắc tới em ấy nên dần dần con không chịu nhận mẹ, chứ có phải tôi cố tình tẩy xóa hình ảnh mẹ đẻ của con đâu. Giờ em chồng nói vừa vô ơn với vợ chồng tôi, vừa phủi bỏ sự vô trách nhiệm của bản thân.

Mấy đêm nay, thằng bé ôm chặt tôi không chịu rời, lúc nào cũng sợ "mẹ đẻ" đón đi mất, thậm chí có đêm ngủ, nó còn nói mớ rằng: "Mẹ ơi, mẹ đừng để con đi". Tôi xót con nhưng không biết phải giải thích với con thế nào và làm sao để giữ con lại được. Tôi phải làm sao đây, có nên để con đi theo mẹ đẻ không?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022