Tôi kết hôn với Tùng khi tròn 25 tuổi. Tốt nghiệp đại học xong, tôi về quê công tác, cũng tại đây, tôi quen  Lâm, anh là bác sỹ ở bệnh viện huyện.

Chúng tôi yêu nhau hơn 1 năm thì làm đám cưới. Thú thực tôi đã hi vọng nhiều vào cuộc này, bởi gia đình tôi không trọn vẹn. Bố mẹ tôi ly hôn từ khi hai chị em tôi còn nhỏ.

Tôi đã vẽ nên trong đầu một cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên chồng và những đứa trẻ ngoan ngoãn, thế nhưng cuộc sống có vẻ không suôn sẻ như tôi mong muốn.

Cưới nhau hơn 2 năm mà tôi vẫn không có bầu. Đi khám sức khỏe thì kết quả bình thường, cả hai vợ chồng đều không có gì bất thường nhưng không hiểu sao mãi chúng tôi vẫn không có em bé.

Tôi nghe người nọ người kia mách, cũng đi cắt thuốc bắc, thuốc nam rồi đông tây y đủ loại nhưng chẳng mang lại kết quả gì.

Càng ngày, tình cả giữa hai vợ chồng càng phai nhạt. Tôi mang tội không biết đẻ nên chẳng có chút tiếng nói nào trong nhà. Chồng ngày càng xa lánh tôi, cái cách mà anh nhìn tôi lúc nào cũng đầy chán nản.

Mẹ chồng cũng đối xử với tôi rất cay nghiệt, bà gọi tôi là loại “cây độc” không ra trái. Bà nói không biết kiếp trước bà làm nên tôi gì mà kiếp này phải chịu quả báo nặng nề đến thế này.

Rồi tôi phát hiện chồng có bồ, tôi không biết anh bắt đầu mối quan hệ này từ khi nào. Nhưng lúc tôi bắt chồng nói ra sự thật, anh nổi đóa lên nói với tôi: “Cô làm vợ mà không biết đẻ thì im đi, cô không có tư cách gì để bắt ép tôi phải thế nọ thế kia với tôi. Tôi không thể để gia đình này tuyệt tự tuyệt tông được. Cô còn muốn làm vợ thì im đi, nếu không tôi và cô ly dị”.

vo-sinh-phunutodayvn01.jpg
Ảnh minh họa

Những lời chồng nói như sét đánh ngang tai. Tôi chua chát câm nín mà trong lòng vụn vỡ. Hóa ra, tôi ở trong gia đình này, vốn dĩ chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi.

Sau đó không bao lâu, chồng viết đơn ly hôn, đưa cho tôi ký. Anh nói anh không thể tiếp tục mối quan hệ này nữa, anh muốn bắt đầu cuộc sống khác. Chúng tôi đường ai nấy đi sau đó không lâu.

Tôi đã tự nhủ với bản thân phải thật mạnh mẽ và cứng rắn. Chia tay rồi tôi sẽ xin con nuôi, sẽ chăm sóc con thật tốt và sống hạnh phúc. Tôi sẽ tự bù đắp lại cho mình, như thế thôi là đủ rồi. Tôi không cần gì hết nữa.

Nhưng trớ trêu thay, chia tay chồng 1 tháng, tôi phát hiện mình có thai. Lúc ấy, trời đất như quay cuồng trước mắt tôi. Vui mừng vì được , nhưng cũng xót xa vì con tôi sinh ra trong hoàn cảnh cha mẹ éo le đến vậy. Tôi không biết nên làm gì bây giờ nữa. Bạn bè biết chuyện, người thì khuyên tôi ở vậy , người thì khuyên tôi đến nói với chồng rồi đoàn tụ. Vì nuôi con một mình sẽ rất vất vả, hơn nữa, con tôi lớn lên phải có cha có mẹ, nếu không sẽ thua thiệt rất nhiều…

Tôi rối như tơ vò vậy, trong lòng ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ… Tôi nên làm gì bây giờ đây?

(Chia sẻ) - (Phunutoday) - Tôi ú ớ, tái mặt không nói thành tiếng khi nhìn vào nơi ngực vợ… Một hình xăm nổi lên trên làn da trắng muốt…
(Chia sẻ) - (Phunutoday) - Tôi đưa tay đặt lên bụng mình. Cảm giác trống rỗng, xa lạ khiến tôi gần như phát điên.
(Chia sẻ) - (Phunutoday) - Tôi rất hận vì cô ấy đã phản bội tôi, nhưng bản thân tôi còn rất yêu Hằng, tôi phải làm sao đây.
(Chia sẻ) - (Phunutoday) - Tôi nghĩ mình làm thế chẳng có gì là sai cả, nhưng mẹ chồng thì cho rằng tôi quá quắt nên chửi tôi chẳng tiếc lời…
tiết(Chia sẻ) - (Phunutoday) - "Còn" hay "Mất" với phụ nữ không nói lên được điều gì cả. Bởi vẻ đẹp của người phụ nữ chỉ có thể đánh giá qua tâm hồn và nhân cách.
(Chia sẻ) - (Phunutoday) - Tôi thực sự không biết nên làm gì bây giờ nữa. Nghĩ đến ly hôn, nhưng tôi thương hai cô con gái vô cùng…
Nguồn - phunutoday

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022