Tôi có một tuổi thơ không mấy tốt đẹp và hạnh phúc. Mẹ tôi "chửa hoang" khi mới 18 tuổi. Từ thời học sinh, tôi đã bị bạn bè trêu chọc chỉ vì "không có bố". Tôi không biết bố mình là ai và mẹ tôi cũng không bao giờ kể. Thấy bạn bè có bố đưa đón, tôi càng thèm thuồng. Tôi hỏi mẹ về bố, bà chỉ nói vỏn vẹn: "Một người đàn ông đểu cáng".
Dậy thì, tôi hình thành suy nghĩ hận mẹ. Bà không thể đem lại cho tôi một gia đình trọn vẹn thì tốt nhất đừng sinh tôi ra trên đời. Nhất là những khi bị bạn bè chọc ghẹo, tôi càng ghét mẹ hơn. Đang tuổi mới lớn, tôi bắt đầu tập tành những thói hư, chơi với những người bạn xấu.
Mẹ càng khuyên can, tôi càng nổi loạn. Học hết năm lớp 9, tôi nghỉ học, xin đi làm, bất chấp sự can ngăn và những giọt nước mắt của mẹ.
Bây giờ tôi đã 23 tuổi, tuy chưa lập gia đình nhưng cũng ít khi về quê với mẹ. Tôi chọn ở lại khu nội trú của công ty, một năm chỉ về nhà một lần vào dịp Tết. Mỗi tháng, tôi gửi về cho mẹ 5 triệu. Mẹ gọi điện, tôi cũng nói nhát gừng rồi tắt máy với lý do "bận việc".
Cho đến tuần trước, tôi xem bộ phim "Sex Education". Một bộ phim thú vị, hấp dẫn liên quan đến giáo dục giới tính ở trẻ vị thành niên. Bộ phim thành công rực rỡ, tạo được tiếng vang lớn là nhờ những tình huống, những câu chuyện được đan xen, lồng ghép mang ý nghĩa nhân văn.
![mv5bymi0mjbin2etzmfkmi00ota5ltkyotatmmeyowu2ytixmzq3xkeyxkfqcgcv1-17390112791811699092334.jpg](https://afamilycdn.com/thumb_w/650/150157425591193600/2025/2/8/mv5bymi0mjbin2etzmfkmi00ota5ltkyotatmmeyowu2ytixmzq3xkeyxkfqcgcv1-17390112791811699092334.jpg)
Trong phim, tôi cực kì thích nhân vật Maeve. Một cô gái mạnh mẽ, bản lĩnh. Cô ấy xuất thân trong một gia đình nghèo khó, có mẹ là một người nghiện ngập và thường xuyên tái nghiện. Dù vậy, Maeve vẫn kiên cường đối diện với muôn vàn khó khăn và nuôi dưỡng đam mê trở thành nhà văn.
Mẹ của Maeve, bà Erin, dường như chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ. Bà ấy nghiện ngập, khiến con gái thất vọng khi hứa hẹn sẽ cai nghiện nhưng lại không làm được. Nhưng khi bà Erin mất, Maeve vẫn lựa chọn tha thứ cho mẹ. Cô nói rằng: "Một người mẹ đôi khi có thể không làm tốt bổn phận của một vị phụ huynh nhưng bạn vẫn có thể yêu thương họ cũng như muốn họ trở nên tốt đẹp hơn". Những giọt nước mắt của Maeve trong đám tang của mẹ mình đã khiến tôi mất ngủ mấy đêm liền.
Tôi hối hận khi nhận ra, mình đã phạm phải một lỗi sai nghiêm trọng. Tôi đã không trân trọng tình yêu thương của mẹ. Tôi chối bỏ tình cảm ấy bằng sự hận thù không đáng có. Tuy mẹ không cho tôi biết: "Bố tôi là ai?" nhưng bà chưa bao giờ bỏ rơi tôi. Bà nuôi lớn tôi bằng việc tảo tần từ sáng đến tối với gánh bún riêu. Bà chăm bẵm những khi tôi ốm sốt. Bà khóc ngất khi tôi kiên quyết nghỉ học. Tết tôi về, bà đều quan tâm hỏi han, nấu từng món tôi thích. Thế mà tôi vẫn ghét mẹ. Trong khi thời gian của mẹ đang bị rút ngắn đi từng ngày?
Bộ phim "Sex Education" đã giúp tôi nhận ra lỗi sai của mình. Đã đến lúc tôi đối mặt với lỗi lầm đó và chuộc tội với mẹ rồi.